Tin trong ngành
Nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10: Trưởng thành từ thực tế tác nghiệp
(31/10/2014 10:20:40)
Bỡ ngỡ, lo lắng, hồi hộp trong những ngày đầu làm báo. Những kỷ niệm buồn vui trong trải nghiệm thực tế... Đó là những điều ba phóng viên nữ đang làm việc tại các cơ quan thường trú trong nước, khu vực phía Nam, chia sẻ về buổi ban đầu "dấn thân" vào nghề báo.

Yêu nghề từ những chuyến đi cơ sở
Hồng Hiếu – Cơ quan thường trú Bình Thuận
Tôi ước mơ trở thành phóng viên từ khi còn rất nhỏ bởi ngưỡng mộ sự năng động, tràn đầy nhiệt huyết của những nữ nhà báo. Tôi muốn được như các chị, đi nhiều để cảm nhận và viết về cuộc sống, về con người khắp mọi miền. Và ước mơ đã thành sự thật. Giờ đây tôi đã là phóng viên TTXVN thường trú ở Bình Thuận, có gần 4 năm gắn bó với nghề.
Ở Bình Thuận, các chuyến đi cơ sở thường là đi xa, bởi có huyện cách trung tâm tới gần 150km. Những chuyến đi công tác tại các huyện miền núi thật sự là những thử thách không hề dễ dàng đối với phóng viên nữ.
Tôi nhớ lần đi làm tin về Tết Ramưwan của đồng bào Chăm. Trước khi ăn Tết, bà con thường làm lễ tảo mộ tổ tiên. Ngay từ mờ sáng tôi đã thức dậy để lên đường tới huyện Bắc Bình, theo bà con lên nghĩa trang- một địa điểm ở xa, tận trên đỉnh đồi cát, đường đi phải sông. Bỏ lại cơn buồn ngủ, tôi hòa vào dòng người đang háo hức về nguồn, quyện với những câu chuyện thú vị về phong tục tập quán của người Chăm. Sau lễ cúng, tôi được bà con mời cùng ăn cỗ. Chúng tôi, cả chủ lẫn khách, ngồi quây quần quanh mâm cỗ. Tôi đã tích lũy nhiều tư liệu về cuộc sống, phong tục của người Chăm từ những chuyến đi như thế.
Đều đặn mỗi năm, cứ tới tháng Ramuwan, những lời nhắn nhủ của bà con thúc giục tôi lên đường. Bốn năm gắn bó với nghề báo, tôi đã có nhiều trải nghiệm về sự vất vả, nhọc nhằn của nữ phóng viên thường trú. Ấy vậy mà tôi vẫn yêu lắm những chuyến đi cơ sở dài ngày, vẫn muốn gắn bó với công việc của mình.
![]() |
Là phóng viên thường trú, chúng tôi có nhiệm vụ phải chuyển tải tình hình kinh tế, chính trị, xã hội của địa bàn mình đảm nhiệm bằng ba loại hình thông tin là văn bản, ảnh và truyền hình. Ðối với một phóng viên trẻ như tôi, những ngày đầu “tập tễnh” làm truyền hình có thật nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Ðến giờvẫn còn nhớ cảm xúc hào hứng, phấn khởi và tự tin khi lần đầu được cử đi làm tin truyền hình về kỳ họp cuối năm của Hội đồng nhân dân tỉnh Ninh Thuận. Những kiến thức đã được trang bị ở khóa đào tạo phóng viên K27 của Trung tâm Bồi dưỡng nghiệp vụ thông tấn, nay tôi có dịp đem ra áp dụng vào thực tế. Lấy thông tin và hình ảnh về cuộc họp xong, lúc tôi thu xếp máy móc để trở về thì một vị đại biểu nhìn tôi cười và “phán” xanh rờn: Nhìn em “men” quá! Lúc đó, tôi chỉ biết đứng như trời trồng với cảm nhận rằng mình bị chê thiếu nữ tính. Và rồi tôi trở về trong tâm trạng khác hẳn với sự hào hứng lúc ban đầu. Có phần hơi nản, tôi đem câu chuyện chia sẻ với bạn bè trên mạng xã hội. Cũng may nhận được những lời động viên khích lệ của anh chị em đồng nghiệp, tôi cảm thấy “ổn” hơn và tiếp tục với công việc của mình.
Những cảm xúc, những bỡ ngỡ ban đầu đó rồi cũng qua, giờ tôi đã có thể tự tin “quay quay, dựng dựng”. Việc một mình vừa quay, vừa dựng và viết tin văn bản có phần vất vả, đặc biệt là đối với những phóng viên nữ ít tuổi đời, tuổi nghề như tôi. Nhưng mỗi khi sản phẩm hoàn thành và được sử dụng, tôi cảm thấy rất vui- niềm vui vì cảm thấy công sức lao động của mình đã được ghi nhận. Ðó chính là động lực để mỗi chị em phóng viên chúng tôi cố gắng hơn nữa trong công việc, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.
![]() |
Những chuyến đi thực tế được gặp gỡ nhiều con người với những hoàn cảnh, thân phận khác nhau, mang đến cho tôi thật nhiều cảm xúc cùng sự hiểu biết sâu sắc hơn về cuộc đời, về cuộc sống muôn mặt. Còn nhớ lần tôi đi viết bài về những tấm gương người khuyết tật vượt khó, nhân Ngày người khuyết tật Việt Nam. Ở đó, tôi được gặp những người bạn trang lứa nhưng kém may mắn: Họ có một cơ thể không lành lặn nên gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống. Thế nhưng, chính những bạn khuyết tật ấy đã cho tôi bài học về sự vươn lên, vượt qua hoàn cảnh ngặt nghèo. Mỗi nhân vật trong bài viết đều để lại ấn tượng riêng trong lòng tôi với nghị lực phi thường, vượt qua những mặc cảm, rào cản xã hội để học nghề, nuôi sống bản thân và giúp đỡ gia đình, giúp những người cùng cảnh ngộ. Khi tiếp xúc với họ, tôi cảm nhận rõ được sự lạc quan trong từng câu chuyện, trong mỗi câu đùa vui. Ngồi trên chiếc xe lăn nhưng họ tự tin “đi” qua những gian khó trong cuộc đời. Trong suốt thời gian tiếp xúc hơn một tiếng đồng hồ, tôi được nghe rất nhiều câu “Cảm ơn, nhưng tôi tự làm được”, khi tôi đề nghị lấy giúp món đồ, mở cửa hay đẩy xe lăn giúp họ...
Sau lần tác nghiệp ấy, tôi tự nhủ rằng, mình cũng cần học hỏi và biết cách tự tin để nói “Cảm ơn, nhưng tôi tự làm được”.
CÁC TIN ĐÃ ĐĂNG:
Văn phòng TTXVN được tặng Huân chương Lao động hạng Nhất: Vất vả nghề "làm dâu trăm họ" (31/10/2014 10:06:18)
Cựu chiến binh B2 "về nguồn" (03/10/2014 15:55:57)
Kết thúc khóa bồi dưỡng nghiệp vụ thông tấn cơ bản (03/10/2014 15:53:49)
Báo Thể thao&Văn hóa: Chung sức cùng thể thao Việt Nam chinh phục ASIAD và Asian Para Games 2014 (03/10/2014 15:51:22)
Mừng thọ Giáo sư, Anh hùng lao động Vũ Khiêu (03/10/2014 15:48:43)
Nâng cao chất lượng thông tin thông tấn tới vùng dân tộc miền núi (03/10/2014 15:46:18)
Công tác Đảng (03/10/2014 15:43:54)
TTXVN tích cực than gia công tác thông tin đối ngoại của Quốc hội (03/10/2014 15:38:42)
Tổng giám đốc tiếp đoàn đại biểu Mạng thông tin châu Á (03/10/2014 15:37:19)
Tòa soạn Vietnam Law and Legal Forum: Đón nhận Huân chương Lao động hạng Ba (03/10/2014 15:24:40)













