Thứ năm, ngày 25/07/2024

Sổ tay phóng viên

Những trải nghiệm Bali


(05/10/2009 10:33:14)

- Đi Bali dự hội nghị quốc tế về AIDS nhé?

            - Oh!!! Bali? Aids? Yes!

            Tôi đồng ý ngay tức thì khi sếp hỏi. AIDS là chủ đề tôi rất thích và luôn muốn theo đuổi. Sự kiện này quá lớn. Tôi không thể bỏ qua. Còn Bali à? Nó là giấc mơ không chỉ của tôi mà còn rất nhiều người nữa. Thiên đường của tình yêu, hòn đảo của Chúa trời cơ mà!

            Nhưng, chỉ khi bước chân vào cuộc thì hóa ra "giấc mơ Bali" của tôi đâu chỉ có ngọt ngào!

            Bắt đầu là những thủ tục, giấy tờ rắc rối mà phía Chương trình Phát triển của Liên hợp quốc (UNDP) yêu cầu. Ngày bay đã gần kề, tôi phải chạy ngược xuôi để hoàn thành. Do phía UNDP ở Sri Lanka và Việt Nam chênh nhau những 6 tiếng đồng hồ nên tất cả các liên lạc đều rất ì trệ. Mặc cho những nỗ lực của tôi, đêm trước ngày dự kiến bay, tôi vẫn chưa có vé trong tay. Gần nửa đêm, tôi đi xếp hành lý với niềm tin rằng sẽ nhận được vé vào ngày mai.

            Ba tiếng trước bay. Tôi nhận được vé điện tử qua e-mail.

           

            Tôi, một mình

            Đến Bali vào lúc nửa đêm, ấn tượng đầu tiên của tôi về Bali: chẳng khác gì những vùng quê hẻo lánh của Việt Nam với những ngôi nhà thấp lè tè. Đường phố tối om, ngoằn ngoèo.

            Tôi đến khách sạn nhưng người ta từ chối check-in cho tôi với lí do UNDP không đăng ký tên của tôi. Tôi cố gắng giải thích và yêu cầu họ kiểm tra lại. Vô ích. Tôi đành ngồi đó-trong phòng chờ. Đến sáng, người quản lý khách sạn gặp tôi và xin lỗi về sự nhầm lẫn. Quá mệt để có thể than vãn vài lời và hơn thế, một cuộc hội thảo quan trọng sắp diễn ra trong vòng một giờ đồng hồ nữa, tôi chỉ muốn về phòng để chuẩn bị mọi thứ một cách nhanh nhất. Tôi gọi taxi. Lao vào trung tâm hội nghị.

            Một biển người trong một cái trung tâm rộng hơn 10.000 mét vuông với hàng chục phòng hội thảo, hàng chục khu triển lãm và vô vàn các diễn đàn. Mặc dù, trước khi đi tôi đã chuẩn bị tinh thần nhưng giữa khung cảnh này, một mình, tôi cảm thấy bối rối.

            Không có sơ đồ. Những người phục vụ hội nghị cũng chẳng rõ về vị trí các phòng. Sau những nỗ lực hỏi han và chạy như điên, tôi đã tìm được. Ở đó, tôi thấy rất đông phóng viên và mỗi nước có cả một nhóm phóng viên. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ phải làm bằng cả nhóm.

            Tôi bắt đầu công việc của mình và hình thành ý tưởng cho bài viết ngày hôm đó. Nhưng mới chỉ là đoạn giữa vì đoạn mở đầu còn phải chờ đến lễ khai mạc, với bài phát biểu quan trọng của Tổng thống Indonesia.

 

            Khai mạc... giữa đồng không mông quạnh

            15 giờ. Chạy ra cổng trung tâm, tôi lên xe để đến nơi khai mạc hội nghị.

            Lòng vòng khoảng hơn một tiếng, xe đưa chúng tôi đến một nơi hoang vu. Chỉ có toàn núi đá. Chúng tôi phải đi bộ chừng 15 phút đến một khu đất rộng và ở đấy có một sân khấu lớn đã được dựng lên.

            Do nước chủ nhà lo ngại khủng bố nên địa điểm tổ chức phải cách biệt hoàn toàn. Qua mấy vòng an ninh, cuối cùng, chiếc laptop của tôi bị yêu cầu để lại. Tôi chỉ được phép cầm trong tay máy ảnh, máy ghi âm và quyển sổ ghi chép.

            Chờ đợi khoảng 4 tiếng, buổi lễ cũng được bắt đầu. 21 giờ 30, bài phát biểu của Tổng thống. Tôi lấy máy ghi âm ra chuẩn bị. Nhưng lạ thay, cái máy ghi âm không hoạt động. Rõ ràng, trước đó tôi đã thử đi thử lại nhiều lần. Pin không hết. Mang hai cái máy ghi âm. Nhưng cái còn lại tôi đã để ở trong túi đựng laptop.

            Tổng thống đã bắt đầu phát biểu. Không còn thời gian nữa. Tôi bật máy ảnh lên (máy ảnh của tôi có chức năng ghi âm). Tôi bật tiếp máy điện thoại phòng khi có sự cố kỹ thuật.

            22 giờ, tôi rời khỏi buổi lễ khi phần quan trọng nhất kết thúc. Tôi lấy lại cái laptop của mình nhưng than ôi, cái dây cắm điện của laptop đã biến mất. Tôi thắc mắc với nhân viên an ninh nhưng anh ta nói không biết. Tôi nhìn đồng hồ và biết mình không có thời gian để đôi co.

            Tôi chạy ra ngoài. Một mình giữa bóng tối. Cố gắng tìm một cái taxi nhưng xem ra là vô vọng. Tôi định dùng điện thoại để gọi nhưng giữa những dãy núi đá này, làm gì có sóng. Tôi chạy trên cỏ và biết đây không phải là lúc có thể sợ.

            Chừng một lúc ra đến đường. Và rồi một cái xe ô tô chạy qua. "Taxi!" tôi hét toáng lên. Một người đàn ông bước xuống. Tôi nói tên khách sạn của mình. Anh ta đưa ra giá. Tôi trả giá nhưng biết mình đang ở thế bất lợi. Cuối cùng, cũng thỏa thuận được.

            Tôi leo lên xe. Bỗng: "cạch". Tiếng khóa cửa xe khô khốc vang lên. Người đàn ông đó quay lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Lúc đó, tôi chợt nghĩ: trong người mình không có bất kì cái gì để có thể tự phòng vệ khi tình huống xấu xảy ra.

            Tôi nắm chặt tay. Bình tĩnh.

            Tôi cố dán mắt nhìn ra đường qua cửa kính ô tô để xem anh ta có đưa tôi về đúng khách sạn không (lúc đi, tôi đã vẽ đường đi và những đặc điểm cần phải nhớ trên đường). Cuối cùng, cũng đã về đến khách sạn. Tôi ngồi ở tiền sảnh và cố gắng hoàn thành bài viết. Lúc đó đã là 23 giờ. Mọi người ở nhà đang chờ tôi gửi tin về.

            Xong. Tôi thở phào và chạy ra lễ tân để xin password vào internet. Lễ tân trả lời tôi bằng cái lắc đầu. Không có wifi?

            Tôi lại đôn đáo chạy ra bắt taxi và yêu cầu được đến cửa hàng internet.

            Trở về phòng 12 giờ đêm, chợt nhớ ra là cả ngày chưa ăn gì. Tắm rửa rồi nhai vội bánh mỳ. Ngày mai, việc đầu tiên là phải đi tìm mua cái dây sạc điện của laptop.

 

            Gặp gỡ những người tốt bụng

            Ngồi ở tiền sảnh chờ xe buýt đưa đến trung tâm hội nghị. Quan sát mọi người xung quanh. Đặc biệt - đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi về một cô gái ngồi phía góc khuất đối diện. Không biết cô ấy là người nước nào? Thấy tôi nhìn, cô gái đó chợt mỉm cười. Tôi bước lại phía cô và lên tiếng:

            - Bạn có phải người Việt Nam không?

            - Đúng rồi ạ, cô gái nhanh nhảu trả lời.

            A, tôi nhận ra điểm đặc biệt của cô gái: đôi mắt cười. Xuống xe, tôi và cô gái - tên Hải - hẹn tối nay hoặc tối mai sẽ gặp lại. Tôi nhìn theo Hải, một điểm đặc biệt nữa ở cô: Còn rất trẻ nhưng đã bị nhiễm AIDS. Suy nghĩ của tôi về cô gái chỉ dừng lại ở đó vì tôi lại bắt đầu ngày làm việc của mình với những sự kiện của hội nghị.

            Lại lao vào, chạy đi tìm phòng họp, phỏng vấn, viết bài. Tôi nhận được e-mail của một người bạn thông báo rằng hôm nay bà Hà Thị Khiết sẽ có cuộc gặp riêng với Chủ tịch Chương trình Liên hợp quốc chống HIV/AIDS toàn cầu (UNAIDs) để bàn về tiền tài trợ cho Việt Nam. Nhưng không ai biết địa điểm và giờ giấc cụ thể. Làm thế nào bây giờ? Tôi ngẩn người. Tôi chợt nghĩ đến lời nói thân mật của một chú đi cùng máy bay: "Chú là Tuấn, ở Ban dân vận Trung ương. Nếu cháu cần giúp đỡ gì, cứ gặp chú nhé. Chú ở khách sạn X."

            Tôi gãi đầu. Chú cười và bảo đoán biết tại sao tôi tìm gặp. Rồi chú đưa cho tôi tài liệu cũng như thời gian và địa điểm cụ thể của buổi gặp mặt. Thì ra, chú là trợ lý của bác Khiết. May quá!

            Chiều, tôi đến phòng họp. Nhân viên an ninh chặn ở cửa và nói tôi không được phép vào. Nhưng một đại diện của UNAIDs đã nói: She is the voice of Việt Nam (cô ấy là tiếng nói đại diện cho Việt Nam). Lúc đó, tôi thấy thực sự tự hào. Ngày hôm đó, tôi đã hoàn thành sớm bài viết và gửi về tòa soạn.

            Sáng hôm sau, tôi tìm gặp Hải. Cô gái đó, một mình, đã làm lại cuộc đời sau khi đã mất đi tất cả người thân, bạn bè và công việc. Cố gắng sống tiếp và sống tốt, để rồi bây giờ cô đã có thể giúp được người khác.

            Tôi theo Hải đến các diễn đàn mà cô tham gia. Cô gái đó thực sự khiến tôi phải nể phục vì khả năng tiếng Anh và vai trò lãnh đạo của cô trong các diễn đàn. Ngày hôm đó, một bài "ngoài dự kiến" của tôi đã được hoàn thành.

            Cứ thế, mỗi ngày ở Bali, tôi lại có những trải nghiệm mới, những bất ngờ mới với những rắc rối tôi phải tự giải quyết để đạt được mục tiêu cuối cùng: Phải có bài gửi về tòa soạn hàng ngày.

            Kết thúc hội nghị, tôi lại chuẩn bị hành lý để ra máy bay. Cũng vội vã nhưng tôi không thể chạy được nữa. Quá mệt để có thể chạy rồi...

            ...Và giờ, tôi đang ngồi đây, trong phòng cách ly của sân bay. Tôi chuẩn bị được kiểm tra cúm A/H1N1 vì những triệu chứng: sốt, ho. Nhưng tôi biết, chỉ là cúm thường do quá mệt mà thôi.

            Trong lúc chờ được kiểm tra, tôi cố gắng ghi lại những cảm xúc và trải nghiệm của mình  về 8 ngày ở Bali vì chỉ cần ra khỏi đây thôi, tôi sẽ lại lao vào những "chuyến thám hiểm" khác. Nhưng biết chắc một điều: kết quả của những chuyến thám hiểm đó phải là những bài viết có ý nghĩa vì tôi là "Voice of Việt Nam" cơ mà.

Thu Hiền
Theo Nội san Thông tấn số 9/2009

CÁC TIN ĐÃ ĐĂNG:

"ThÃƠng tin pháỨặi chÃễnh xÃắc, trÃắnh gÃằy xÃắo tráỪỎn, hoang mang" (05/10/2009 10:20:12)

Cách chuyển đổi và sử dụng các định dạng file nhạc và video (31/08/2009 15:42:30)

Xử phạt các vi phạm quy định về tàng trữ, phát hành xuất bản phẩm (31/08/2009 15:40:34)

Chúng tôi đi làm tin da cam ở Pháp (31/08/2009 15:23:18)

Trường nghĩa ẩm thực trong các tác phẩm báo chí viết về bóng đá (31/08/2009 15:15:08)

Xử phạt vi phạm về nội dung thông tin báo chí (11/08/2009 10:28:29)

Làm đẹp màn hình nền máy tính (11/08/2009 09:30:56)

Một số thủ pháp nhằm tăng cường tính biểu cảm trong ngôn ngữ báo chí (11/08/2009 09:23:53)

Hình thức xử phạt hành vi vi phạm quy định sử dụng thông tin của cơ quan báo chí (10/07/2009 09:40:44)

Vi phạm giấy phép hoạt động và trình bày sản phẩm thông tin báo chí (10/07/2009 09:39:28)