Sổ tay phóng viên
Nghề báo đã cho tôi rất nhiều
(24/09/2010 13:55:05)
Sau gần 40 năm làm phóng viên ảnh của TTXVN, lúc nào cũng hối hả với thông tin thời sự, giờ đây được sống những ngày đầu tiên của người về hưu, tất bật đưa cháu đi học, dắt cháu đi chơi công viên... nên tôi vẫn chưa có cảm giác hụt hẫng của một người đã dời xa công sở.
Nhưng nhiều khi đêm về, nhìn chiếc túi máy ảnh để trên bàn, lòng tôi lại thấy nao nao, thao thức nhớ tới những năm tháng đã qua.
Mấy chục năm làm báo, bước chân tôi đã lội biết bao cánh đồng trên đất Nghệ An, cùng bà con nông dân chịu cái rét cắt da, cắt thịt để chụp cho được những tấm ảnh phủ ni lông chống rét cho mạ Xuân. Đến mùa thu hoạch lại xách máy ra đồng loay hoay chụp những xe công nông chất đầy lúa vương mùi rơm rạ; những cô thôn nữ đang tưới nước trên cánh đồng rau chuyên canh bát ngát xanh hoặc lang thang trên những cánh đồng muối bao la đầy gió biển để chụp cho được những hạt muối thấm đẫm bao mồ hôi, nước mắt của diêm dân. Tôi cũng không quên những ngày tháng đi tới các bản làng miền núi biên giới xa xôi, chụp những bàn chân nứt nẻ của các cháu học sinh nghèo người H’mông trong mùa đông buốt giá hay những lúc nghe tin thiên tai bão lũ, vội vã lặn lội tới nơi hiểm nguy để kịp chụp được những bức ảnh thời sự nóng hổi, chuyển nhanh về Tổng xã.
Ngẫm lại, tôi thấy thật tự hào và may mắn khi được làm nghề báo, vì chỉ có nghề này mới đem lại cho tôi nhiều niềm vui đến thế.
Có một câu chuyện trong nghề in dấu đậm nét trong tôi, truyền cho tôi sức mạnh mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, đó là tình cảm của nhân vật dành cho tác giả.
Phóng sự ảnh "Khát vọng sống" của tác giả Lan Xuân
Một lần, tôi tìm đến nhà anh Hoa Xuân Tứ ở xã Hưng Nhân, huyện Hưng Nguyên để viết bài và chụp ảnh, bắt gặp cảnh anh dùng miệng cắn thìa đút cơm cho cháu Sen là con gái thứ ba của anh đã 32 tuổi bị liệt. Anh Hoa Xuân tứ bị tai nạn lúc 4 tuổi phải cưa cụt cả hai tay. Năm 1967, khi đang học lớp 7, anh được gặp Bác Hồ trong Đại hội Chiến sỹ thi đua toàn miền Bắc do thành tích xuất sắc trong học tập.
Qua trò chuyện, được biết, tuy bị tật nguyền nhưng mọi việc nặng nhọc trên đồng ruộng như cày, bừa đất, làm thủy lợi... đều được anh dùng vai kẹp dụng cụ, khéo léo kết hợp với hai tay tật nguyền làm việc rất hiệu quả. Cháu Sen, con gái anh, cũng bị tai nạn nằm liệt giường đã 32 năm. Vợ chồng anh vừa cần mẫn lao động, làm kinh tế vừa chăm sóc các con, đặc biệt là cháu Sen nên cuộc sống rất vất vả.
Cảnh anh dùng miệng cắn thìa đút cơm cho con ăn đã khiến tôi hết sức cảm động. Tôi quyết tâm chụp cho được bức ảnh này. Chính vì vậy, tôi đã đi lại nhà anh nhiều lần, chụp đi chụp lại bức ảnh anh Hoa Xuân Tứ cho con ăn và những công việc vất vả anh làm trên đồng ruộng. Phóng sự ảnh Khát vọng sống của tôi đã gây xúc động cho nhiều người. Vì lẽ đó, phóng sự này được Ban Biên tập-Sản xuất ảnh báo chí trao tặng giải A trong đợt bình ảnh tốt năm 2009.
Điều tôi muốn tâm sự ở đây là tình cảm của nhân vật với người làm báo. Vợ chồng anh Tứ, chị Sự thấy tôi đi lại nhiều lần để chụp một bức ảnh nên rất cảm thông và xem tôi như người nhà. Sau này, thi thoảng, khi có thời gian, tôi thường tới thăm anh chị và cháu Sen. Mỗi khi mùa thu hoạch, có người ra thành phố Vinh, anh chị lại gửi biếu vài cân lạc tươi còn vương mùi đất, vài cân nếp mới. Khi nhận được quà, cả gia đình tôi lại nao lòng vì biết rằng anh chị còn nghèo lắm mà vẫn nhớ đến một nhà báo như tôi. Đây là những món quà quý giá nhất mà nhờ làm nghề báo, tôi đã có được!
Còn đây là câu chuyệân tôi luôn nhớ đến như một bài học về nghề nghiệp.
Năm 1978, một đợt lụt lịch sử nhấn chìm vùng ngoài đê Sông Lam. Nước chưa kịp rút tôi đã có mặt tại xã Hưng Long (Hưng Nguyên). Tôi thấy một cụ ông khoảng 70 tuổi có nét mặt ngơ ngác, đôi mắt đờ đẫn, đau khổ khi toàn bộ người thân và tài sản bị nước cuốn trôi. Cụ đứng thất thần, trên đầu lơ thơ vài sợi tóc bạc là vành khăn tang xộc xệch, quần áo sũng nước, mặt tái mét do lạnh, hai bàn tay nhăn nheo do ngâm lâu trong nước đang huơ huơ trên không một cách vô thức. Nhưng do mải lo chụp một đồng chí lãnh đạo cao cấp đang đi thăm hỏi bà con nên tôi không kịp chụp đặc tả gương mặt đau khổ của cụ. Tôi đã ân hận suốt đời. Gương mặt đau khổ của cụ không có trong những bức ảnh của tôi nhưng lại luôn hiển hiện và ám ảnh tôi suốt cuộc đời.
Tôi tự coi đây là thất bại lớn nhất trong cuộc đời cầm máy ảnh của mình. Làm báo không bao giờ được phép bỏ sót một sự kiện nào, nếu không chủ động, nhanh nhạy trong tác nghiệp, sẽ không bao giờ có lại được hình ảnh mà mình may mắn được chứng kiến.
Trong xu thế phát triển của xã hội, những người làm báo hiện nay, nhất là các bạn trẻ được trang bị kiến thức tương đối toàn diện trong các trường chuyên ngành, được sử dụng các loại phương tiện hiện đại, có nhiều thuận lợi để phát huy hiệu quả trong nghề nghiệp.
Nhưng bên cạnh đó là rất nhiều thách thức mà người làm báo cần phải vượt qua. Vì thế, mỗi nhà báo phải không ngừng tu dưỡng, rèn luyện đạo đức, chuẩn mực của người làm báo; nắm chắc các chủ trương đường lối của Đảng và Nhà nước; tự học tập, thông thạo ngoại ngữ, công nghệ để làm chủ và khai thác hết chức năng của các thiết bị kỹ thuật, có vậy mới đáp ứng được yêu cầu của nghề báo hiện đại.
CÁC TIN ĐÃ ĐĂNG:
Virus - những rắc rối & cách phòng chống (05/08/2010 15:43:43)
Hành trình đến cực tây tổ quốc (05/08/2010 15:35:58)
Đi một ngày đàng...... (05/08/2010 15:31:20)
Phụ cấp độc hại, nguy hiểm trong lĩnh vực phát thanh, truyền hình (05/08/2010 15:27:12)
Giấy phép quảng cáo trên báo chí (06/07/2010 13:14:14)
Virus - những rắc rối & cách phòng chống (06/07/2010 13:08:40)
"TÃƠi là phÃỠng viÃến thẳồáỪŨng trÃỨ cáỪậa TTXVN" (06/07/2010 13:01:14)
Hối hả những ngày chung sống với lũ (06/07/2010 12:59:18)
Một ngày của phóng viên phân xã (06/07/2010 12:56:14)
Virus - Những rắc rối & cách phòng chống (08/06/2010 10:23:54)