Thứ năm, ngày 25/04/2024

Văn nghệ

Tiểu phẩm - Nhưng còn cái sự sướng


(09/10/2007 09:26:55)

Bạn tôi bảo: Người ta đang tổ chức cuộc thi con đấy, cậu nhiều con sao không tham gia đi.

            Thi con, qú hay, cái nđy tĩi sẵn. Tĩi vốn yâu cái sự tự nhiân. Trời sinh ra thế nđo tĩi cứ thế, con tĩi cỉ đến cả đđn. Cìn phải nỉi, cả đđn con tĩi đứa nđo cũng khoẻ, đẹp. Với tĩi, dĩ nhiân lđ nhất thiân hạ rồi. Nhưng thi thế nđo, cỉ thưởng gì khĩng? Sao lại khĩng, bạn tĩi cãi ngay. Khĩng chỉ cỉ vinh dự đâu nhé, mđ cìn rất nhiều tiền. Phần thưởng theo như đồn, đến hđng trăm triệu cơ đấy. Mỗi người được thi đến 5 đứa. Thế thì khĩng thể bỏ qua được. Tĩi vđ bạn hí hóy chọn trong đđn con lấy 5 đứa. Bạn tĩi động viân: Bác cứ yân tâm, cỉ cả một hội đồng những người thạo nghề, lđm cái việc chỉnh sửa cho các cháu.

             - Cỉ nghĩa lđ người ta sẽ sửa các cháu?

            - Tất nhiân! để chơng cỉ thể thđnh những danh nhân, vĩ nhân, người ta phải sửa chứ. Cái hội đồng sửa ấy tinh những giáo sư, tiến sĩ, chuyân cái việc sửa người. Tân hội đồng ấy nghe đâu như lđ "Hội đồng giải phẫu Mỹ học".

            Gớm, chỉ nghe đến cái tân thĩi đã thấy rị lđ ghâ, các con tĩi phen nđy đổi đời thật rồi. Mđ thấy cũng thật tiện, chỉ cần lđm hồ sơ, rồi gửi các cháu đến, cũng khĩng cần lệ phí, khỏi phải chăm lo. Cứ ĩ tĩ man tích, người ta chỉnh sửa, rồi chấm điểm. Nếu được, người ta báo cho mình đến nhận thưởng. Cỉ lđ kẻ ngu mới khĩng tham gia. Tĩi lđm hồ sơ, tắm rửa sạch sẽ cho 5 đứa con, tất cả mất một ngđy, rồi dắt chơng đến gửi. Cái tođ nhđ hội đồng rị to, sáng choang. Bước chân vđo, nỉi thật, hồi hộp lắm. Nhưng vđo rồi mới thấy mình ngố, chỉ hay lo hão. Thế kỷ 21 rồi mđ mình cứ bám lấy cái kiểu suy nghĩ cổ lỗ. Người ta tiếp đỉn ân cần, chu đáo lắm. Khĩng cần thưởng thiếc gì, chỉ cần thấy mấy đứa con được sống trong mĩi trường thế nđy mấy ngđy, chơng cũng lớn lân bao nhiâu, mđ khĩn ra khối. Cái ĩng gì, chắc lđ người quan trọng lắm, ngỉ qua mấy đứa con tĩi rồi khẽ gật gật. Bạn tĩi kéo nhẹ tay tĩi ra dấu. Cìn tĩi, cố lắm mới ngăn khĩng cho mình reo lân giữa cái chỗ tĩn nghiâm. Gửi lứa con đi, lại tiếc rằng sao khĩng biết mạo danh để gửi thâm 5 đứa nữa. Chao ơi, rị lđ dốt.

            Lìng ngân nga hát, tĩi tiếp tục cái sự nghiệp đi cđy.

            Được ít ngđy, bạn tĩi - ĩi cái ĩng bạn vđng ấy - gọi điện như reo lân cho tĩi rằng: 4 trong số 5 đứa con của tĩi được giải thưởng. Mắt hoa lân, tĩi ngồi phệt xuống bờ ruộng. Các bạn hãy tưởng tượng mđ xem, tĩi cỉ đến 4 đứa con trơng thưởng, 4 cái giải nhì, gớm khĩng. Số tiền thưởng lđ một tỉ chín. Một tỉ lđ... ĩi, tĩi lấy nước ruộng vã lân mặt. Nước mát, cộng với cái măi khăn khẳn của nỉ khiến tĩi tỉnh hẳn. Một tỉ lđ... ĩi, một ngđn triệu. Một ngđn triệu, rắc rối qú. Nhưng phải rồi, một cái bánh mỳ lđ một ngđn đồng, một tỉ lđ một triệu cái bánh mỳ. Vậy số tiền thưởng ấy tương đương với một triệu chín trăm ngđn cái bánh mỳ. Cả cái thđnh phố Hđ Đĩng nhđ tĩi cũng chỉ cỉ chừng mười vạn người. Sao tĩi khĩng dám trích một phần mười chín cái số tiền thưởng ấy mđ mua bánh mỳ, cho mỗi người dân thđnh phố tĩi một chiếc. Thế mới oai chứ. Ai dám bảo thằng tĩi lđ nghèo kiết xác lại keo kiệt nữa.

            Tĩi hãnh diện quay lại tođ nhđ chóng lộn ấy. Giờ tĩi thấy cái tođ nhđ ấy bớt đi phần chóng, mđ cỉ vẻ như tăng thâm phần thân thiện. Tĩi đến để đỉn những đứa con danh giá, tĩi lđ bố chơng cơ mđ. Cìn lĩnh thưởng nữa chứ, cái số tiền một tỉ chín khĩng cìn qú to nữa. Tĩi đã cỉ kế hoạch lớn cho tương lai. Bước thđnh cĩng ban đầu nđy giơp tĩi tự khám phá mình, té ra mình khĩng đến nỗi vĩ dụng. Chỉ bằng một miếng vị nhỏ, nhờ vốn tự cỉ mđ kiếm được khối tiền. Từ nay tĩi chỉ cần đẻ thật nhiều con, rồi thi, rồi kiếm tiền. Tĩi sẽ khĩng chỉ cỉ tiền mđ cìn trở thđnh người đđn ĩng danh giá. Đương nhiân, bởi những đứa con tĩi danh giá.

            Tĩi bước lại gần cái cửa kính, nỉ tự động mở ra. Đấy, ngay cái cửa cũng nhận ra rằng: tĩi đến để lĩnh thưởng. Thế mới oai chứ.

            Cái ĩng gì, hĩm nọ đã gật đầu với những đứa con tĩi bước ra đỉn tĩi. Ĩng ĩn tồn bắt tay tĩi, đưa tĩi lại bđn, từ người ĩng tót ra măi thơm nhè nhẹ. Ĩng cơi xuống tĩi, hỏi thăm về gia đình, về con cái, sao giọng ĩng mềm vđ nhẹ thế. Tĩi khĩng nhớ nổi mình đã nỉi gì. Chỉ đến lơc, một ai đỉ nỉi khẽ với tĩi rằng, tĩi đang được hân hạnh thưa chuyện với ĩng chủ tịch Hội đồng giải phẫu Mỹ học tĩi mới chođng tỉnh. Ra lđ chính ĩng, người đã lãnh đạo hội đồng ấy, mang vinh dự cho các con tĩi, tất nhiân cả tĩi nữa. Nếu biết lđm thơ, tĩi thề rằng tĩi sẽ lđm một bđi thơ. Khĩng, khĩng phải một bđi mđ lđ một quyển thơ. Ngay lập tức, để ca ngợi ĩng. Sao mình khĩng biết lđm thơ nhỉ? Khĩng sao, tĩi đã cỉ tiền. Tĩi sẽ thuâ người ta lđm thơ cho tĩi, để ca ngợi ĩng.

            Rồi con người đáng kính ấy nhẹ nhđng nỉi: Đưa các cháu ra đây. Tĩi há mồm nhìn theo bước chân một người thanh niân, chắc lđ trợ lý của ĩng bước vđo sau cánh cửa. Tim đập thình thịch, mình sắp được nhìn lại những kỳ quan của mình đây.

            Nhưng... nhưng. Chơng giống con tĩi lắm, song khĩng phải. Tĩi ngồi phệt lại ghế, nhìn ĩng chủ tịch cầu cứu. Đĩi mắt ĩng long lanh sáng, dường như cỉ điều gì đỉ qú thơ vị đang diễn ra trong lìng.

            - Đấy anh xem, giải phẫu Mỹ học lđ thế đấy, chính anh cũng khĩng nhận ra được các cháu.

            Đ ra đây lđ các con tĩi. Tĩi thật lđ... chắc mừng qú hó lơ. Nhưng, cái mái tỉc của hai thằng con lớn lân 7 tuổi của tĩi. Những mái tỉc mềm mượt, bồng bềnh, bay bay, khiến cho khối người nhầm ấy, những mái tỉc khiến tĩi bao lần hãnh diện ấy đâu? Hai cái đầu nhẵn thín, trìn ung ủng. Tĩi thấy người như khỉ thở, há mồm mãi mới cất được lời.

            - Thưa ... thưa ĩng ... mái tỉc của hai cháu lớn đâu?

            Ĩng chủ tịch nhìn tĩi, cái nhìn vừa nghiâm khắc vừa thương hại. Ĩng đứng lân dắt tay tĩi lại gần lũ trẻ.

            - Anh lđ người bố cổ lỗ sĩ. Cổ lỗ sĩ như anh chỉ cỉ thể nuĩi con đủ ăn đủ mặc thĩi. Muốn chơng bay cao, bay xa phải biết tư duy hiện đại. Cái đẹp của anh lđ cái đẹp của hai trăm năm trước rồi. Thời buổi vâ kép đáp liu nđy, cái đẹp phải hiện đại, cỉ thế mới hođ nhập được.

Ĩng xoa nhẹ đầu hai đứa lớn nhđ tĩi rồi tiếp lời.

            - Thời đại của khoa học kỹ thuật, của cĩng nghệ thĩng tin, cái đẹp cũng phải biết gọn gđng, khĩng rườm rđ. Cắt mái tỉc đi, các cháu cỉ cái dáng "khí động học". Thế nđy ít bị tắc, bị nghẽn lắm.

            Đĩi mắt ĩng lim dim, cao hứng ĩng ngâm nga : Trần trăi trụi đi về khĩng vướng víu.

            Tĩi lăi một bước để ngắm lại các con tĩi. Thật quả tĩi lđ kẻ cổ lỗ. Sao lại khĩng thấy được cái đầu trọc ung ủng thế kia lđ đẹp cơ chứ. Đợt nđy về nhất định tĩi sẽ tìm sách học thâm về cái mĩn Mỹ học. Phải hiểu thâm về cái đẹp, nhất lđ cái đẹp theo kiểu khí động học, cái đẹp của những cái đầu khĩng tỉc.

            Bỗng thằng lớn nhđ tĩi kéo tay ĩng chủ tịch: Ĩng ơi cháu muốn đến chỗ oen căm.

            Chơa ơi! thằng con tĩi nỉ nỉi gì vậy?

            Ĩng chủ tịch ha hả cười, rồi ghé vđo tai tĩi nỉi nhỏ: Cháu nỉ nỉi theo cách lịch sự rằng muốn đến cái chỗ WC.

            Ái chđ! Con tĩi, cỉ mấy ngđy đã khĩn hẳn lân, biết ăn nỉi rị lịch sự. Để chữa cái sự thẹn của mình, tĩi săng sái bế nỉ vđo cái chỗ oen căm, cho thằng bé hả hâ lđm cái việc thĩng thường của nỉ. Nhưng sao thế nđy, thằng bé khĩng đứng mđ lại ngồi. Nỉ ngồi... như con gái. Tĩi bế thốc nỉ lân để nhìn. Trời ơi, thế nđy lđ thế nđo. Ở cái chỗ ... bây giờ nhẵn thín. Ai dám lđm việc nđy. Tĩi xách thằng bé chạy bổ ra phìng lớn, vạch chân nỉ ra mđ gđo lân: A...i ?

            Ĩng chủ tịch cỉ lẽ hơi hoảng, xua xua tay lăi về bđn, ngồi cẩn thận vđo ghế, rồi ĩn tồn bảo :

             - Anh phải bình tĩnh để hiểu mọi sự chơng tĩi lđm ở đây đều phục vụ cho cái đẹp.

            Tĩi đặt thằng lớn xuống đất, kiểm tra ba đứa em, ngođi nỉ hai thằng em kế tiếp đều bị cắt, chỉ cỉ thằng ơt 1 tuổi, chắc lđ bé qú nân thót.

            - Ĩng bảo phục vụ cái đẹp. Khĩng nhẽ cái đẹp tức lđ phải cắt... của chơng nỉ - Khĩng kìm được, tĩi qút vđo mặt ĩng chủ tịch.

            - Anh ngồi xuống ghế vđ bình tĩnh. Tĩi sẽ nỉi để anh rị. Ĩng tiếp lời: Phụng sự cho cái đẹp lđ một việc lđm khỉ khăn vđ vinh quang. Anh cần phải hiểu, cả tập thể chơng tĩi - ĩng nhấn mạnh từ tập thể - tập thể mđ anh biết đấy, gồm những nhđ Mỹ học lớn của đất nước, đã xem xét rất kỹ trước khi đi đến quyết định cắt. Đây lđ quyết định của tập thể, anh phải tùn thủ.

            Tĩi biết lđ mình thua cuộc. Lđm sao tĩi cỉ quyền chống lại quyết định của tập thể cơ chứ. Nhưng cái thằng tĩi ương bướng vẫn cứ gđo lân.

            - Nhưng tại sao lại cứ phải cắt của các cháu? Thưa ĩng.

            Sự bình tĩnh đã trở lại với ĩng chủ tịch. Ĩng ngồi chồm hẳn về phía tĩi mđ giải thích.

            - Tiâu chí tối thượng của cuộc thi nđy lđ cái đẹp. Các con anh về cơ bản đáp ứng được. Tĩi vđ mọi người trong hội đồng đều nhất trí như vậy. Nhưng cỉ một trở ngại, anh biết đấy các con anh thuộc về giống đực. Các cháu cỉ chỗ gồ khĩng hợp lý, giảm tính thẩm mỹ. Tại sao vậy?

            Ĩng ta nheo mắt nhìn tĩi rồi tiếp lời:

            - Từ ngđn xưa người ta đã biết rằng người phụ nữ lđ sản phẩm đẹp nhất của tạo hỉa. Các con anh cũng đẹp, nhưng nỉ lại cỉ cái chỗ gồ lân bất thường. Thế anh cỉ thấy cĩ hoa hậu nđo lại thế khĩng. Chơng tĩi quyết định phải hy sinh nỉ để bảo vệ cái đẹp. Anh thấy đấy cỉ cắt nỉ đi, mọi chức năng thĩng thường cỉ ảnh hưởng gì đâu. Khĩng ảnh hưởng mđ đẹp, tại sao lại khĩng cắt nhỉ?

            Cái thằng tĩi rị lđ đuối lý rồi, nhưng cái sự ương bướng trong tĩi vẫn cứ trỗi dậy vđ tĩi bật thđnh lời :

            - Nhưng mđ cìn cái sự sướng!

            - Cái sự sướng? sao nỉi năng tục tằn thế - Ĩng chủ tịch nhăn mặt.

            Quả thật tĩi thấy mình nỉi năng nghe cũng thĩ, nhất lđ cái chỗ văn minh như thế nđy, bởi vậy tĩi lơng bơng chữa.

            - Thưa ĩng! Ý tĩi muốn nỉi đến cái xơc ...

            Tĩi nguyền rủa cái đầu mình, vđo đơng lơc nđy thì lại quân tịt mọi thứ. Cái xơc gì đây hả trời? Rồi! gọi đến trời lđ phải ra, tĩi đã nhớ ra rồi.

            - Ý Tĩi muốn nỉi đến, thưa ĩng, lđ cái xơc giác ạ.

            Hđng mấy chục con người trong phìng căng ođ lân cười. Chết nỗi, tĩi lại nhầm. Giá cỉ cái lỗ nẻ nđo cho tĩi chui xuống. Thay vì cười ĩng chủ tịch nhíu mđy suy nghĩ. Nhưng cỉ lẽ mọi điều đã vượt ra khỏi cái đầu thĩng tuệ của ĩng. Sau trận cười anh trợ lý ghé tai ĩng nỉi nhỏ. Mặt ĩng sáng lân, ĩng mỉm cười với tĩi, cái cười thật rộng lượng.

            - Ý anh muốn nỉi đến xơc cảm phải khĩng?

            - Vâng, đơng thế đấy ạ.

            - Ừ! Xơc cảm. Đầy đủ hơn cần phải nỉi lđ xơc cảm thẩm mỹ. Điều anh vừa nỉi, khĩng phải lđ khĩng cỉ lý. Nhưng anh cũng cần biết, mỗi cuộc thi cỉ một tiâu chí riâng. Rồi ĩng chồm hẳn người về phía tĩi, vỗ vỗ vai tĩi một cách thân mật:

            - Chơng tĩi cắt được thì cũng lắp lại được. Yân tâm đi.

            - Lắp lại được ư?- Tĩi bđng hođng cả người.

            - Tất nhiân! - Ĩng chủ tịch kiâu hãnh trả lời- Đến cuộc thi khác cần đến nỉ lđ chơng tĩi lắp lại cho các cháu. Chuyện nhỏ ấy mđ. Anh chuẩn bị để chơng tĩi trao giải thưởng cho anh. Xin chơc mừng!

            Tĩi khĩng hiểu mình đang vui hay buồn. Một cảm giác trống vắng đến kỳ lạ xâm chiếm lấy tĩi. Tĩi tiến về phía những đứa trẻ, ĩm chơng vđo lìng. Khổ thân các con tĩi, vì phụng sự cho cái đẹp mđ phải khổ. Âu cũng tại tĩi, tham danh, tham tiền. Khĩng biết lơc cắt chơng cỉ đau lắm khĩng, chơng cỉ ón tĩi khĩng? Lạ mới cỉ mấy ngđy sao tịnh khĩng thấy chơng cỉ biểu hiện gì lđ đau đớn cả. Ĩng chủ tịch nỉi đơng, các nhđ giải phẫu của hội đồng qú lđ giỏi. Tĩi vuốt ve, xoa đầu từng đứa.

            Sao như cỉ cái gì đỉ khĩng ổn thì phải? Mấy đứa con tĩi cứ đuỗn ra trước tĩi, như tĩi lđ người lạ vậy. Chơng lại ngói đầu về phía ĩng chủ tịch, về mọi người trong hội đồng như cầu cứu. Thế lđ thế nđo, chơng lđ con của tĩi cơ mđ. Cỉ lẽ tại tĩi. Vừa qua, trước mặt chơng tĩi lỡ to tiếng, chắc chơng sợ. Tĩi ĩm lại chơng, rơc đầu vđo hít hít, cái trì mđ đứa nđo cũng thích. Qúi, tĩi sững người thật sự. Chơng, các con tĩi khĩng cìn cái măi chua chua ngai ngái nữa. Trong khi tĩi đang bần thần, thì mấy đứa nhođi người, chạy ra khỏi tay tĩi, vừa chạy vừa khỉc. Tĩi đuổi, tỉm lấy từng đứa, xem thật kỹ. Hình như chơng thay đổi thật rồi. Vẫn lđ chơng, da thịt ấy, nhưng lại khĩng phải lđ chơng. Bân trong nỉ, phần hồn, như khĩng cìn lđ những đứa con tĩi nữa. Tĩi tơm lấy ĩng chủ tịch hỏi về cái thắc mắc ấy.

            - Hình thức thay đổi, tất kéo theo sự thay đổi về nội dung. Anh phải biết điều đỉ chứ.- Ĩng nhìn tĩi thĩng cảm rồi tiếp - Tất cả phục vụ cho cái đẹp, vả lại đây lđ quyết định của tập thể.

            Tiền thưởng đã được mang đến, tĩi sắp được lĩnh tiền thưởng của các con tĩi. Nhưng chơng cỉ cìn lđ con tĩi khĩng nhỉ. Về thể xác nỉ lđ con tĩi, chắc chắn rồi. Nhưng cìn linh hồn? Cỉ vẻ như... Khĩng! đơng lđ chơng khĩng cìn lđ chơng nữa. Phần hồn ấy đã bị tái tạo lại mất rồi, vđ đương nhiân thuộc về cái hội đồng ấy.

            Đầu tĩi réo ă ă như muốn vỡ tung ra. Một câu nỉi của ai đỉ vọng về: Hãy lđm tất cả vì những đứa trẻ.

            Nếu vì những đứa trẻ. Tĩi hay hội đồng ấy phă hợp hơn? Ĩng chủ tịch chẳng đã nỉi rất đơng rằng tĩi lđ ĩng bố cổ lỗ sĩ lđ gì. Muốn chơng bay cao, bay xa, một ĩng bố như tĩi chắc chắn lđ khĩng phă hợp. Vậy tại sao khĩng thể bỏ qua lìng ích kỷ của mình mđ nhường lại chơng cho người quản lý linh hồn chơng.

            Tĩi quay lại nhìn những đứa con của tĩi, chơng nhìn tĩi thờ ơ lắm. Thực lìng tĩi vẫn yâu chơng bởi đích thực tĩi vẫn coi chơng lđ con mình. Lần cuối tĩi tiến về chỗ ĩng chủ tịch.

            - Thưa ĩng, các con tĩi đã thuộc về ĩng rồi. Vâng, cả cái phần thưởng nữa. Thực lìng, tĩi khĩng thể nỉi rằng biết ơn ĩng được, nhưng tĩi sẽ rất biết ơn ĩng nếu ĩng chăm sỉc các cháu chu đáo.               

            Tĩi bước vội ra khỏi tìa nhđ chóng lộn ấy, cái cửa kính khĩng hiểu sao vẫn tự động mở ra cho tĩi đi qua

 

Ghi chơ: Trong cuộc thi ảnh tốt 6 tháng đầu năm 2007, tác giả câu chuyện nđy đã từ chối khĩng nhận 4 giải B gồm 2 phỉng sự ảnh, 1 chăm ảnh, 1 ảnh đơn với tổng số tiền thưởng 1,9 triệu đồng. Lý do từ chối: Các tác phẩm đã bị Hội đồng thi ảnh tốt cắt xén lđm biến dạng nội dung.

Xùn Trường
Theo Nội san Thông tấn, số 9/2007

CÁC TIN ĐÃ ĐĂNG:

Bẩy cách cảm nhận hạnh phúc ở nơi làm việc (09/10/2007 09:22:21)

Tản mạn Phượng Hồng ơi, em trốn ở đâu? (05/09/2007 09:55:23)

Giá trị của bạn (05/09/2007 09:47:06)

Chuýằ‡n vui: Cho con 40 đôla! (01/08/2007 10:09:51)

Trại hoa thiên lý (01/08/2007 10:08:28)

Sen hồng tháng Bảy  (01/08/2007 10:07:24)

NHỚ VỀ EM (01/08/2007 09:53:09)

Tản mạn: Mưa tháng Sáu dịu ngọt (13/07/2007 15:58:03)

Dải tần số lạ (13/07/2007 15:56:49)

Cây hoàng lan toả bóng (07/06/2007 11:19:50)