Sổ tay phóng viên
Làm báo ngày ấy - bây giờ
(27/03/2006 15:40:01)
Một đồng nghiệp cùng trang lứa với tôi có lần về địa phương công tác, lúc rảnh rỗi ngồi tâm sự với nhau về nghề nghiệp đã thốt lên rằng "Làm báo bây giờ sướng thật. Điều kiện làm việc, phương tiện hành nghề ngày trước có nằm mơ cũng không thấy!". Tôi mưới nói thêm là: "Đời sống người làm báo hôm nay cũng không còn khó khăn như trước nữa".
Một đồng nghiệp cùng trang lứa với tôi có lần về địa phương công tác, lúc rảnh rỗi ngồi tâm sự với nhau về nghề nghiệp đã thốt lên rằng 'Làm báo bây giờ sướng thật. Điều kiện làm việc, phương tiện hành nghề ngày trước có nằm mơ cũng không thấy!'. Tôi mưới nói thêm là: 'Đời sống người làm báo hôm nay cũng không còn khó khăn như trước nữa'. Nhưng cũng phải nói rằng chưa bao giờ nghề làm báo lại khó như bây giờ. ngay cả những yêu cầu chất lượng tin, và bài với yêu cầu định mức của TTXVN đối với phóng viên so với trước đã là một khoảng cách lớn. Những ngày làm báo trong chiến tranh, tôi đã có khá nhiều kỷ niệm mà đến bâyy giờ vẫn còn hằn sâu trong ký ức. Đó là những lần đi lấy tin viết bài ở các trận địa của bộ đội, tự bảo vệ ở thành phố Nam Định; chứng kiến cảnh người chết nằm chồng chất lên nhau ở khu ga Nam Định sau trận ném bom của máy bay mỹ hay vượt qua hàng chục cây số bom đạn đến nơi giặc Mỹ bị bắt để làm bài tường thuật rồi tức tốc theo xe về Hà Nội nộp bà cho kịp. Rồi những chuyến đi sau khi miền nam giả phóng; Lên tận Tây Nguyên hay vàon tận Mũi Cà Mau ... Ngày ấy, chủ yếu lấy xong tài liệu là ngồi viết tại chỗ rồi tìm mọi các chuyển vè cơ quan. Nhưng có nhanh đến mấy thì so với bây giờ vẫn chậm. Nếu gửi bưu điện thì cũng phải mất vài ngày. Mya lắm nếu có ô tô của đơn vị nào trong tỉnh lên Hà Nội công tác là lý tưởng nhất. Ấy vậy mà xong việc là thanh thản. Cái thời cả nước tập trung đánh giặc 'ra ngõ gặp anh hùng' chạm vào vấn để gì viết cũng hay, cũng có sức sống. mà những tin bài nơi bom đạn gửi về là quí lắm, đều được 'báo đăng, đài nói' trân trọng. Còn phóng viên đến bất cứ nơi nào làm viếc cùng được đón tiếp ân cần, niềm nở. Dù là xa xôi hẻo lánh tận mép nước ven biển ở Hải Hậu, Giao Thuỷ hay xã nghèo vùng chiêm trũng Lý Nhân...cũng được lo cho ăn ở chu đáo. Cái thời cơm thiếu gạo khan như thế là quí lắm! Còn bây giờ cơ quan làm việc đàng hoàng, bề thế, viết xong tin bài không phải mang ra bưu điện mà ngồi ngay tại chỗ bấm vi tính truyền trực tiếp về Tổng xã chỉ cần trong tích tắc.
CÁC TIN ĐÃ ĐĂNG:
Nhớ về lớp thông tấn khoá 8 (1968-1969) (27/03/2006 15:40:01)
Chuýằ‡n cÅâ kỏằƒ lỏºĂi (27/03/2006 15:40:01)
Điều quan trọng là lòng yêu nghề (27/03/2006 15:40:01)
Trở lại Trường Sơn (27/03/2006 15:40:01)
Sự kết hợp nhiều thể loại báo chí  (27/03/2006 15:40:01)
Phiếm luận về nghề báo (27/03/2006 15:40:01)
Tôi yêu Ninh Bình (27/03/2006 15:40:01)
Những ngày "Sấm rền biển lửa" ở Thành phố Cảng Hải phòng (27/03/2006 15:40:01)
Bạn có biết? Ai biết sớm tin Mỹ đánh phá ra miền Bắc (27/03/2006 15:40:01)
Kỹ năng viết bài cho tạp chí (27/03/2006 15:40:01)