Thứ sáu, ngày 19/04/2024

Văn nghệ

Cây hoàng lan toả bóng


(07/06/2007 11:19:50)

Bà Thơi lại ốm, lần này thì phải đi cấp cứu vì bị viêm phổi nặng, còn đèo thêm chứng huyết áp cao, rồi phát sinh cả tiêu chảy. Đã mấy ngày đêm nằm giường bệnh viện sực mùi ê te và các loại thuốc kháng sinh mà bà vẫn đang phải dùng liều cao, thế nhưng Miền, con gái bà thì vẫn chưa thấy vào thăm.

Bà Thơi chỉ độc nhõn có Miền. Mặc dù ông Thảnh không bao giờ phàn nàn về chuyện con cái, nhất là bà đã hiếm muộn lại chỉ sinh nở có một bề, nhưng trong thâm tâm bà Thơi lúc nào cũng bận hận về điều đó. Bà Buồn vì hai cụ thân sinh chỉ một nốt là ông Thảnh, bây giờ ông bà lại sinh mỗi cô con gái, không có ai nối dõi tông đường. Bảo bà không buồn sao được, nhất là nhiều khi mẹ chồng bà đã tỏ ý phàn nàn về việc đó. Thậm chí cụ còn muốn cưới vợ hai cho ông Thảnh để mong may ra có được mụn con trai, nếu không thì nhà này tuyệt tự à? Thế nên bà Thơi lại càng nghĩ ngợi, mà bà đã nghĩ ngợi suốt hơn bốn mươi năm rồi. Dù bây giờ cả mẹ chồng lẫn ông Thảnh, chồng bà đềud dã là người thiên cổ, nhưng bà vẫn không hết buồn. Có chăng là bà càng buồn hơn, nhất là những lúc ốm đau như thế này. Giá mà bà sinh được đôi ba đứa, có nếp, có tẻ, ở tuổi bà giờ hẳn đã có đủ cháu nội, ngoại thì lúc này chắc bà không phải chịu nằm co một mình ở trong bệnh viện. Còn Miền thì đang bận gì, ở đâu, bà không biết, mà cũng không có cách gì liên lạc được. Miền thì đi như chim bay trên trời, không mấy khi mẹ con gặp nhau, còn bà lại thường hay quên số máy di động của con gái. Cái cảnh ốm đau nằm viện có một mình thật là buồn và nhiều nỗi bí bách, mặc dù các cháu về đằng ngoại vẫn đi lại thăm nom và đỡ đần, ngay cả khi bà khoẻ mạnh ở quê.

Nhiều lúc nghĩ tới Miền, bà Thơi vừa giận lại vừa xót xa mà không nỡ trách. Bà biết Miền rất bận, việc chuyên môn ở cơ quan, việc đoàn thể, ấy là chưa kể đến cái gia đình nhỏ của Miền lâu nay thường xảy ra nhiều cơn nóng lạnh. Bà hiểu con gái bà như rõ lòng bàn tay mình, thế nên bà càng buồn, không chỉ vì Miền chưa vào thăm, mà bà biết thời gian qua Miền gặp quá nhiều chuyện không vui nhưng bà không làm sao chia sẻ và giúp đỡ được gì cho con. Thật tội nghiệp, giá như bà sinh cho Miền thêm vài anh em trên, dưới thì những lúc như thế này chúng nó còn có thể nương tựa vào nhau. Càng nghĩ bà Thơi càng buồn, tựa như thể chính bà cũng là một nguyên cớ khiến cuộc đời Miền ít có niềm vui. Mà nghĩ cho cùng, Miền của bà đâu đến nỗi nào, sao nó cứ luôn phải vướng bận vào những trớ trêu, giăng mắc là vậy? Trớ trêu ngay từ lúc cất tiếng khóc chào đời.

*

*    *

Bà Thơi trở dạ vào lúc buổi chợ cũng gần tan, nhà thì xa mà trời lại đứng bóng. Mấy chị em bạn hàng cùng ngồi chợ bàn với nhau đưa bà Thơi vào nhờ một chị có nhà gần đấy, cốt sao việc sinh nở cho mẹ con vuông tròn cái đã, mọi thứ sẽ tính sau. Miền cất tiếng chào đời vào xế chiều, ở một góc vườn cây cối đang mùa thay lá. Mặc dù người bạn hàng là chỗ rất thân tình cũng buộc phải quây kín một góc vườn để bà Thơi khai hoa. Sau khi xổ xong, đứa trẻ đã được lau chùi sạch sẽ, tã áo đầy đủ, hai mẹ con được đưa vào nhà. Mãi trưa hôm sau ông Thảnh mới biết tin vợ đã sinh con gái và đang ở nhờ chị bạn, cách nơi ông ở mấy chục cây số. Ông Thảnh vội vàng xin phép cơ quan nghỉ nửa ngày công tác để đi đón mẹ con bà Thơi về.

Mỗi khi nhớ lại cảnh sinh Miền, bà Thơi cứ thấy tủi thân và thương con gái, không được ra đời trong sự tươm tất ở nhà hộ sinh hay chí ít thì cũng là được ở nhà mình. Đằng này đã đẻ ở góc vườn nhà người lạ, lại thăm thẳm suốt một ngày một đêm chẳng có ai là người ruột thịt để động viên, an ủi, có khác nào con rơi con vãi. Bởi vậy, đến tận bây giờ bà Thơi vẫn xót xa cho Miền.

Từ bữa đưa mẹ con Miền về nhà, ông Thảnh thêm bận rộn. Nhưng cứ nhìn con bé là lòng ông dịu nhẹ hẳn. Hễ cứ ở cơ quan về là ông lại chằm bặp con gái, rồi giặt giũ tã lót, rồi lo nồi cháo gạo nếp cho bà Thơi có nhiều sữa, lo dặm lại chái nhà để tránh gió lùa... Thôi thì đủ thứ bà dằn, ông Thảnh cứ lầm lụi tự mình làm hết, có hôm khuya lắm ông mới đi nằm. Bà Thơi thường trằn trọc mãi. Bà thương ông Thảnh đã hết lòng với hai mẹ con, nhưng bà chỉ im lặng thở dài. Bà biết tính ông kín đáo, điềm đạm, không hay giã bày dù là với vợ con, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, dù ở cơ quan hay ở nhà. Bà cảm động hơn vì dù sinh con gái, ông vẫn rất yêu chiều, cưng nựng Miền. Ông bảo con bé có nhiều nét giống bố, nhưng mà xinh và và dễ thương, sua này lớn lên nhất định nó sẽ học rộng, đi xa và làm nên công trạng.

Bà lại cười vì những ý nghĩ của ông mà bà cho là viển vông, con bé còn đỏ hỏn thế kia thì biết sẽ nên cơm cháo gì mà công với trạng?

Ông Thảnh không bao giờ còn được thấy ngày con gái mình lớn lên xinh đẹp và thành đạt ra sao, ông cũng không bao giờ biết để mà thấu hiểu, để mà chia sẻ với những buồn vui, suowngs khổ trong cuộc đời Miền, đứa con gái duy nhất và cũng là niềm kỳ vọng duy nhất của ông... Bởi lẽ, ông đã mãi mãi nằm lại dưới tán rừng già, nơi chiến khu xưa. Miền cũng chưa bao giờ được biết mặt cha vì tấm ảnh duy nhất của ông Thảnh đã bị thất lạc sau những lần tản cư, khiến bà Thơi cứ ân hận mãi. Chỉ nghe mẹ kể là Miền rất giống cha, cái gì cũgn đậm nét, từ nước da bánh mât, mớ tóc dày đen nhánh, cái miệng dễ thương và nhất là đôi mắt đen to nhưng luôn buồn thăm thẳm.

*

*    *

Cuối cùng cũng có một cô em họ nhớ số máy cầm tay của Miền và gọi được Miền khi chị đang ở một tỉnh xa. Bà Thơi dở mếu dở cười khi nhìn thấy con gái đứng tần ngần bên mép giường như người mắc lỗi. Miền có vẻ hao mòn đi nhiều so với mấy tháng trước khi về thăm bà ở quê. Đôi mắt buồn hơn và cái nhìn có vẻ xa xôi, trầm mặc hơn.

Sau mấy câu hỏi han bệnh tình của mẹ, Miền kể công việc của mình như thể thanh minh với bà Thơi cái sự thưa đi lại thăm nom mẹ lúc trước và cả sự trở về chậm trễ khi bà Thơi ốm nặng phải nhập viện. Im lặng nghe con gái giãi bày, rồi bà Thơi nhẹ nhàng bảo bà không có ý trách móc gì Miền. Bà chỉ hơi buồn vì những lúc như thế này có mẹ có con thì vẫn hơn phải nhờ vả họ hàng.

Cả buổi chiều hôm ấy, Miền ở trong bệnh viện với bà Thơi. Hai mẹ con được dịp hàn huyên đủ thứ cứ như hai người bạn lâu ngày không gặp. Thế nhưng, khi bà Thơi hỏi chuyện riêng của Miền thì chị im lặng. Những gì cần biết mẹ đã biết cả rồi, còn bây giờ những gì Miền cần và mong đợi có lẽ chẳng khi nào có được. Có nói thì mẹ cũng chẳng giúp được gì mà lại thêm lo lắng, nhất là bà Thơi tuổi đã cao lại còn đeo bao thứ bệnh. Biết có gặng nữa thì Miền cũng chẳng nói gì hơn, bà chỉ thở dài và càng ái ngại cho con gái, mới đó mà đã mấy chục tuổi đầu, khi nào thì cuộc đời nó mới có cơ mầu đổi thay cho đỡ truân chuyên, trắc trở...

Miền cũng thầm cảm ơn mẹ đã không truy xét những duyên cớ buồn vui của mình. Không phải mẹ không quan tâm đến những gì chị phải gánh chịu, mà Miền biết mẹ quá hiểu những gì chị đã và đang trải qua, nhưng không thể giúp gì được thì đành chia sẻ trong im lặng. Từ khi hiểu được sự đời, Miền luôn cảm nhận rõ ràng tình thương yêu, đùm bọc thâm sâu của mẹ. Dường như mẹ đã tìm mọi cách để bù đắp cho Miền, bởi bà thật sự thấu hiểu nỗi thiệt thòi của một đứa con thiếu vắng người cha từ lúc còn thơ dại. Mẹ càng yêu chiều bao nhiêu thì Miền càng thấy có lỗi bấy nhiêu, vì thường chỉ có mẹ là luôn lo lắng cho Miền từ tấm bé. Còn Miền, có mấy thời gian ở bên mẹ đâu, nhất là từ sau khi chị học xong đại học, nhận công tác và sống ở đó suốt mấy chục năm cho đến tận giờ. Bà Thơi vẫn nhặm nhuội ở quê một mình, lâu lâu gom góp đuowcj tý tiền bán hoa trái trong vườn, bà lại khăn gói lên thành phố thăm mẹ con Miền. Suốt bao năm qua, bà Thơi chưa một lần than vãn về những nhọc nhằn, gieo neo trong đời, cũng chưa một lần bà trách mắng Miền dù bất kỳ sự mắc lỗi nào của chị.

Nhìn mẹ nằm thiêm thiếp, héo hon dưới tấm ga trắng toát, Miền nhói đau và chan chứa niềm ân hận. Buông màn cho mẹ, rồi chị đi ra phía cửa sổ nhìn ngắm bầu trời vừa qua cơn u ám sua những ngày đông tháng giá cuối năm. Một mùi hoa dịu ngọt và tinh khiết toả khắp không gian khiến chị nhớ về khu vườn nhỏ nơi quê nhà. Ở đó mẹ đã tự tay trồng một cây Hoàng Lan, sau mấy chục năm, cây đã cao to thành cổ thụ vươn lên phủ bóng gần kín cả góc vườn. Mỗi năm, cứ độ tháng ba, tháng tư âm lịch là hoa nở đầy cành, hương thơm cứ nhẹ nhàng, dịu ngọt đơm đầy khắp cả mấy gian nhà. Ngắm những bông hoa Hoàng Lan mộc mạc, nở năm cánh mềm và lặng lẽ toả hương, Miền bỗng thấy trong lòng trào dâng niềm yêu kính mẹ đến vô bờ.

Miên Trường
Theo Nội san Thông tấn, số 5/2007

CÁC TIN ĐÃ ĐĂNG:

Tản mạn Chuyện nhà  (07/06/2007 11:18:21)

10 cách giải toả căng thẳng (15/05/2007 10:40:45)

Tản mạn: Phụ nữ và con ong (18/04/2007 15:51:59)

Truyện ngắn: Chuyến xe buýt cuối cùng rời thành phố  (18/04/2007 15:43:38)

Ảnh vui về lợn (12/03/2007 11:22:28)

Ẩm thực ngày Tết (08/03/2007 09:21:55)

Người tuổi Hợi thường tốt bụng (08/03/2007 09:20:56)

Tin … hát  (08/03/2007 09:16:31)

Giao thừa muộn (08/03/2007 09:12:29)

Lợn con muốn làm vua (08/03/2007 09:09:02)