Thứ sáu, ngày 26/07/2024

Sổ tay phóng viên

Nhà báo nữ du ký


(07/07/2008 09:44:10)

- Hôm rồi xuống cơ sở, chỉ vì chén rượu "chào buổi sáng" mà về dị ứng, mặt sần đỏ gần một tuần.

            - Ối trời, còn nhớ lần trước, về huyện, chỉ vì dùng dằng bữa cơm chia  tay,  lúc  dứt  ra  được  thì  đã khuya. Phóng xe về, thân gái dặm trường nghĩ mà khiếp quá!

            Mấy bà nhà báo "buôn" chuyện tài thật. Mà toàn là... chuyện thường ngày ở toà soạn thôi đấy nhé.

            Nhưng của đáng tội, nghề báo nam vất vả một thì nữ phải gấp mười. Hãy khoan kể cái sự nguy hiểm, nghề báo vốn ngốn cực nhiều thời gian và công sức của con người, trong khi phụ nữ lại rất cần thời gian và hạn chế về sức lực. Đi công tác vài ba ngày, cái sự ăn, sự ở và sự mặc của chị em bao giờ cũng lích kích hơn cánh mày râu. Hơn nữa, ngày này qua tháng khác, thường xuyên phải rong ruổi trên đường đối mặt với nắng, gió thì chuyện ngại nhất đối với mỗi nữ phóng viên là "làn da châu Á" sẽ mất dần đi vẻ tươi trẻ, nhan sắc chóng tàn phai.

            Một tâm sự nữa nói ra nhưng không  dễ    ai  cũng  thông  cảm được với các nữ nhà báo. Đã là giao tiếp xã hội thì phải cười, phải nói, quân dung tươi tỉnh. Chẳng ai dại gì vác cái mặt khó đăm đăm đi lấy tin, làm vậy có mà đến tết cũng chẳng moi được cho dù chỉ là một mẩu tin còm. Nhưng, cười, nói hay tán quá lên một tý coi chừng bị quy kết, gán cho đủ thứ tội.

            Đã  chấp  nhận  dấn  thân  vào nghề đi nhiều, gặp gỡ tiếp xúc lắm, cứ ngỡ sẽ chẳng ngại gì, ai dè... kẻ thù số một của các nàng là rượu. Có nữ phóng viên phân xã bật mí: mỗi lần xuống cơ sở, cứ nhìn thấy họ rót rượu ra mời là em hãi hùng. Phóng viên  nam  còn    thể  thoải  mái "chén chú chén anh", say một chút cũng thể tất được, chứ chúng em thì... Thế là phải năn nỉ tìm cách chối từ hoặc là mắt trước mắt sau đánh bài chuồn. Vậy nên đi công tác cơ sở, nhất thiết phải rủ thêm một, hai đồng nghiệp ở báo đài địa phương. Bởi lẽ không may sa vào cuộc nhậu thì ôi thôi, rút chân ra được trời đã tối mịt. Đường quay về xa, lại qua mấy đoạn vắng vẻ, nói dại, đố ai lường trước được điều gì sẽ xảy ra!

            Nhưng có chuyện tế nhị này xin rỉ rả giãi bày mong được phần nào chia sẻ. Không ít nàng do đi nhiều, biết lắm, thấy mọi sự ở đời cứ rộng thênh thênh. Cha mẹ, bạn bè có gợi ý chuyện gia đình lại chặc lưỡi... vội gì, để tập trung cho sự nghiệp. Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, thoắt cái đã mấp mé ở tuổi cưng cứng. Nhìn lên nhìn xuống đều khó so đôi được với ai, đã thế lại "mắc bệnh" nghề nghiệp... cái gì cũng biết một tí, khiến cho mấy chàng có ý định lân la nhưng chỉ sau vài cuộc tranh luận với người đẹp là dạt hẳn, một đi không trở lại. Thế là nhiều nữ nhà báo giỏi thì có giỏi, đa sắc đa tài nhưng vẫn một mình lẻ bóng. Sự đời là vậy, ai mà nói mạnh được, thôi thì lấy công việc làm vui.

            Có cô ở cơ quan hàng xóm với Thông tấn xã cứ xuýt xoa, nắc nỏm một hai "em phục các chị sát đất", một nách hai con nhỏ vẫn đi khỏe, tin, bài đều đều, đã thế trông cứ phơi phới. Em đây mới có một nhóc, đến công sở thì ngồi một chỗ, bà nội bà ngoại hỗ trợ đủ cả vậy mà còn thấy oải. Nào có tài giỏi chi đâu, quả tình đã mang lấy nghiệp vào thân thì phải dấn lên thôi. Bao giờ trong cái khó chẳng ló cái khôn. Cứ biết lo xa và sắp xếp công việc cho khéo vào là ổn.

            Nữ nhà báo niềm vui, nỗi buồn cứ đan xen với nhau, chưa kể nhiều khi cũng phát huy được lợi thế... thương hiệu nhà báo. Chẳng nói đâu xa, hôm rồi, trên đường đi công tác, mải chuyện lao xe vào đường một chiều. Bị thổi còi, nhưng chỉ  sau một hồi trổ tài "cưa cẩm", đã không bị phạt lại còn được nghe câu dặn với của hai chiến sĩ áo vàng: nhà báo đi cho cẩn thận nhé. Gặp công an dễ tính, đã vi phạm luật lại còn tội quên mang giấy tờ xe, lỗi này phạt nhẹ cũng mất ngót nghét đôi trăm! Lại có lần đang đứng bên đường "bắt" xe quay về thành phố. Trời đã nhá nhem tối. Đang lo quay quắt, bỗng nghe tiếng phanh kin kít, chiếc xe con ở đâu lù lù đỗ ngay bên cạnh. Bác tài ngó ra vui vẻ: chị vừa đến làm việc ở công ty tôi, lên xe đi, về đâu tôi chở. Đúng là hôm nay bước chân phải ra cửa có khác, may ơi là may!

            Điện thoại chúc mừng nhau nhân ngày 21/6, nghe một nữ phóng viên phân xã thuộc hàng kỳ cựu than, hồi này cơ quan mình yêu cầu cao lắm, khó đáp ứng được quá, có lẽ đến phải đổi nghề thôi! Vậy mà chỉ "buôn" với nhau dăm ba câu chuyện đã thấy kể lể rằng mình đêm ngủ cũng mơ thấy tin, bài chất lượng.  Trời,  kiểu  này  thì  còn  lâu  mới  dứt  được nghiệp văn chương.

            Nói gì thì nói, nghề báo vẫn có sức mê hoặc chị em lắm lắm, chẳng thế mà ở tòa báo nào cũng vậy và ngay cả trong Thông tấn nhà ta, số người đẹp làm báo cũng tương đương với cánh phóng viên mày râu. Còn sự được việc ư, chưa chắc "mèo nào cắn mỉu nào" đâu nhé!

Thanh Hồng
Theo Nội san Thông tấn, số 6/2008

CÁC TIN ĐÃ ĐĂNG:

Những nẻo đường Tây Bắc (07/07/2008 09:42:36)

Giải đáp về chế độ thai sản (02/06/2008 09:54:49)

Quê Bác Làng Sen (02/06/2008 09:07:48)

Để có "khoảng khắc vàng" trong nhiếp ảnh (02/06/2008 09:04:41)

VoIP một thành phần cơ bản của Truyền thông hợp nhất (02/06/2008 09:03:01)

Microsoft Outlook 2007: tiện ích đa năng, kết nối đơn giản  (02/06/2008 09:02:06)

"23 ngày tÃƠi ẢẶn, ngáỪậ cÃỰng BáỨặn VáỨơ" (02/06/2008 08:56:57)

Đối tượng và tiêu chuẩn nâng bậc lương trước thời hạn (13/05/2008 11:05:43)

Làm việc lâu trước máy vi tính dẫn đến tăng nhãn áp (13/05/2008 11:04:27)

Truyền thông hợp nhất cuộc cách mạng mới trong công nghệ thông tin (13/05/2008 11:03:26)