Thứ sáu, ngày 29/03/2024

Văn nghệ

Văn nghệ


(06/11/2007 14:18:25)

“Đường đến với thơ ca như đi đến với cầu vồng, phải có niềm tin của trẻ thơ mới tới được, có ai mang được niềm tin ấy tới cuối đời nếu không phải là người sinh ra để làm thơ”, Vũ Đức Tân đã gửi gắm tình yêu và niềm tin của mình như thế với nàng Thơ. Là phóng viên Báo ảnh Việt Nam từng có nhiều năm gắn bó với nước Nga, anh yêu nước Nga - “Xứ Tuyết” như chính quê hương mình. Nhân kỷ niệm 90 năm Ngày Cách mạng Tháng Mười Nga thắng lợi (7/11/1917 – 7/11/2007) xin gửi tới bạn đọc một số bài thơ về nước Nga của Vũ Đức Tân, trích trong tập thơ “Đảo Trắng”.

 

Đã có nước Nga

 

Ngôi mộ nhỏ nằm trong thung lũng xanh

Vươn cây đương hát nắng ngâm mình

Những trạm ngựa xưa không còn nữa

Cây sồi cũ nẩy chồi xanh

            * * * 

Đã có chiến tranh đã có hòa bình

Đã có nước Nga khổ ải

Đã có nước Nga vĩ đại

Đã có nước Nga

            * * *

Những cây bạch dương hiền dịu, mượt mà

Cánh đồng bao la và những con đường rộng lớn

Những ngôi nhà gỗ trầm tư mặc tưởng:

Đã có nước Nga

 

            * * *

Những thiên tài tưởng như đã đi xa

Không có ai trở lại

Họ nằm xuống như Lép Tônstôi vĩ đại

Không cứu nổi tương lai

 

            * * *

Tên lửa bay lên thiên hà trống trải

Trái đất buồn núi buồn sông

Kẻ mạnh rồi sẽ thắng:

Đã có nước Nga!

 

 

Xứ Tuyết

 

Tôi đi giữa rừng thông

Tuyết im và trong trắng

Chỉ một làn gió ngân

Tuyết ùa rơi trong nắng

            * * * 

Nhạc ở đâu xa lắm

Đau thắt trái tim ta

Điệu vũ gì vui thế

Æ i cô gái nước Nga

            * * * 

Tôi biết em ở xa

Tình của em trong sáng

Nụ hôn đầu cay đắng

Làm tuyết cũng tan ra

            * * * 

Tôi biết bao mùa hoa

Không đầy giấc mơ nhỏ

Suốt đời em trăn trở

Dẫu suốt đời yêu thương

Hoa tuyết của ngày thường

Trong anh là nỗi nhớ

Anh đi bao xứ sở

Xứ tuyết thành quê hương.

 

Không có lẽ

 

Không có lẽ nước Nga không còn nữa

Dù bạch dương vẫn hát trong mưa

Không có lẽ trên con đường tuyết phủ

Nađia không đứng đó đợi chờ

                 * * * 

Chỉ là giấc mơ, chỉ là ảo ảnh

Hạnh phúc qua rồi cay đắng nhiều thêm

Người họa sĩ ngồi yên trên ghế gỗ

Vẽ Mátxcơva cổ kính đến hồn nhiên

Chân dung con người anh chẳng muốn họa riêng

Tiếng chuông tan những nỗi niềm xưa cũ

Nước Nga của anh chỉ là quá khứ

Bao huân chương trên ngực những anh hùng

                 * * * 

Anh không xuống đường đón mồng một tháng Năm

Tuyết lạnh phía trái tim còn đập khẽ

Những thanh niên có tình yêu, tuổi trẻ

Nước Nga của anh lặng lẽ đi rồi.

Vũ Đức Tân
Theo Nội san Thông tấn, số 10/2007

CÁC TIN ĐÃ ĐĂNG:

Ôi! Cuộc sống (06/11/2007 10:50:41)

Hà Nghệ Nhân (09/10/2007 09:28:00)

Tiểu phẩm - Nhưng còn cái sự sướng (09/10/2007 09:26:55)

Bẩy cách cảm nhận hạnh phúc ở nơi làm việc (09/10/2007 09:22:21)

Tản mạn Phượng Hồng ơi, em trốn ở đâu? (05/09/2007 09:55:23)

Giá trị của bạn (05/09/2007 09:47:06)

Chuýằ‡n vui: Cho con 40 đôla! (01/08/2007 10:09:51)

Trại hoa thiên lý (01/08/2007 10:08:28)

Sen hồng tháng Bảy  (01/08/2007 10:07:24)

NHỚ VỀ EM (01/08/2007 09:53:09)