Thứ năm, ngày 04/07/2024

Truyền thống

Chuyện kể trong rừng


(13/06/2011 15:09:33)

Bữa tiệc riêu cua nhớ đời Hôm nay ở giữa Thủ đô, muốn ăn riêu cua là chuyện quá bình thường. Nhưng ai ở trong rừng sâu miền Đông Nam Bộ mà mơ ăn bún riêu cua thì... chỉ là mơ thôi.

            Thế mà các cán bộ Phòng quốc tế TTXGP (gồm Trưởng phòng Nguyễn Phác, các biên tập viên Hai Ngãi, Nguyễn Đức Giáp, Trịnh Yến, Hoàng Hòe) ở trong rừng đã biến ước mơ thành sự thật. Bởi quá thèm, anh Trịnh Yến nảy ra sáng kiến rủ mấy đồng nghiệp mò sang cánh đồng Phum Alok Trach kề biên giới Campuchia bắt cua.

Một buổi họp giao ban tại Cứ

            Bắt được mấy chục con cua, anh rửa sạch, lột mai, bóc yếm và lật ngửa chiếc mũ sắt Mỹ làm cối giã. Có tài nấu nướng, anh làm luôn đầu bếp. Nồi riêu cua chín tới bốc hơi thơm phức làm nhiều cái miệng cứ tóp tépÂ…

            Một cây chuối non ở rẫy được chặt mang về thái ghém. Mọi người xúm quanh anh Trịnh Yến nhận tô bún riêu nóng hổi. Kẻ và, người húp xì sụp. Nhìn đồng nghiệp ăn ngon lành, anh Trịnh Yến nở nụ cười mãn nguyệnÂ…

 

            Ăn bánh bao mệt nghỉ

            Có lần cơ quan thiếu gạo, chúng tôi phải nhận bột mì và đậu xanh thay thế. Nhân viên tiếp liệu sang Campuchia mua bột nở về làm bánh bao. Với bàn tay khéo léo, chị nuôi đã nặn ra những chiếc bánh tròn trịa có nhân đậu xanh xếp thành từng lớp và bỏ vào chõ hấp. Đến độ chín, những chiếc bánh bao trắng mịn trông rất bắt mắt.

            Bánh được xếp đầy rổ bự để ngay tại bếp. Ai muốn ăn cứ việc lấy về. Sáng bánh bao, trưa bánh bao, tối cũng bánh bao. Ai ăn được bao nhiêu tùy dạ dàyÂ…

 

            Tắc kè cũng mắc nghiện

            Hồi trong căn cứ, buổi tối ngồi duyệt tin, tôi thường hút thuốc lá để chống cơn buồn ngủ. Cứ thế, tôi phì phèo hết điếu này đến điếu khác và phả khói lên mái lá trung quân. Rồi chú tắc kè từ trên đó lân la theo cột lán bò xuống. Bỗng chú cong người phi sang bàn làm việc của tôi và nghển cổ lên hít khói. Thấy con vật quá ư bạo dạn, tôi thổi nhẹ khói thuốc vào đầu nó. Mùi thuốc lá làm mắt nó lim dim, toàn thân rung nhẹ rồi nằm im. Lát sau, như "đã" cơn nghiền, nó trở lại bám cột và leo lên. Như thành lệ, tối nào nó cũng xuống bàn tôi làm việc. Có nó làm bạn trong đêm khuya tôi thấy vui vui.
 

            No dồn đói góp!

            Đó là chuyện xem phim trong rừng. Hôm nào chiếu phim là các chiến sĩ thông tấn háo hức lắm. Ai nấy chỉ mong trời chóng tối.

            Đến địa điểm tập trung, chúng tôi thấy hai máy chiếu đã sẵn sàng và rất nhiều hộp phim. Sẽ chiếu suốt đêm.

            Đèn măng-xông sáng trưng. Khán giả rất đông, ngồi trước và cả sau tấm phông đã được căng lên. Võng dù được mắc la liệt vào các thân cây tầng cao, tầng thấp đung đưa. Máy chiếu cứ xè xè liên tục hết cuộn phim này đến cuộn phim khác. Ai buồn ngủ cứ ngủ, ai xem cứ xem. Nhiều người ngủ một lúc, giật mình tỉnh dậy xem tiếp. Nghe tiếng máy bay, nhân viên trực liền bỏ ngay đèn măng-xông xuống hố cá nhân và đậy nón lên. Hết tiếng máy bay, đèn lại sáng và máy chiếu lại xè xè.

            Người xem, người ngủ cứ thế cho đến sáng!

Phạm Nho Nghĩa
Theo Nội san Thông tấn, số 5/2011