Thứ năm, ngày 04/07/2024

Truyền thống

Chuyện ở chiến trường Cần Thơ


(02/01/2013 16:20:21)

Chiến trường Cần Thơ (Tây Đô) những năm chống Mỹ được coi là địa bàn chiến lược ở vùng Đồng bằng sông Cửu Long. Chiến tranh đã lùi xa nhưng với nhà báo Văn Khánh, nguyên phóng viên khóa GP 10, những kỷ niệm thời bom đạn ở vùng đất "gạo trắng nước trong" không thể nào phai. Nội san Thông tấn xin giới thiệu một vài mẩu chuyện trong hồi ức của nhà báo Văn Khánh.

 

Phóng viên Văn Khánh (đi đầu tiên) trong chuyến công tác Cần Thơ

Chết hụt ở Vĩnh Viễn

Hồi ở xã Vĩnh Viễn, huyện Long Mỹ, Cần Thơ (nay thuộc tỉnh Hậu Giang), một buổi sáng chủ nhật, tôi mở radio nghe tin tức, phóng viên Hoàng Hựu ra bờ kênh cảnh giới. Máy bay trinh sát lượn nhiều vòng trên đầu. Bỗng Hoàng Hựu kêu lớn: "Nó bắn pháo điểm!" rồi lao nhanh ra mé vườn. Tôi chụp vội cái bòng lao theo. Ngước nhìn, tôi thấy chiếc F5E ném hai trái bom tròn tròn. Tôi có chút kinh nghiệm "đo lường" đường đi của bom, ước là hai trái bom sẽ rơi xuống chỗ mình nên vội lao xuống một cái hố, đội cái bòng lên đầu và nín thở chờ đợi. Hai tiếng nổ như xé toang màng nhĩ, cành cây rung lên bần bật, khói bụi mù mịt, đất rơi lả tả. Tôi trấn tĩnh xem xét, không thấy đau chỗ nào nhưng vẫn tôi sờ khắp người, may quá không trầy da tróc vẩy. Nhưng ngôi nhà mà chúng tôi ở thì bom phạt đi một nửa, nửa còn lại bốc cháy ngùn ngụt. Tôi chạy ra ngoài đồng. Lúc này, hai chiếc máy bay vẫn lượn vòng, rồi ném thêm 4 trái bom nữa. Thấy trái bom dài dài, tôi nói với Hoàng Hựu: "Nó rơi xa chỗ mình, yên trí rồi".

Thăm mẹ bạn trong vùng địch

Xế chiều một ngày trong Cứ, Ba Sơn (hiện là Chủ tịch UBND TP. Cần Thơ), nói với tôi: "Mình nhớ bà già quá!". Thế rồi anh rủ tôi về thăm mẹ. Mẹ Ba Sơn ở trong vùng địch. Chiếc xuồng ba lá nhẹ lướt. Chừng 7 giờ tối thì đến nơi, hai đứa dìm xuồng xuống mương liếp trong vườn rồi bước vào nhà. Ba Sơn ôm chầm lấy mẹ. Bà nói: "Tụi lính vừa ở đây đi ra, có khi còn chưa ra khỏi vườn nhà mình".

Tôi chứng kiến cảnh Ba Sơn được gặp mẹ trong khoảnh khắc thật ngắn ngủi rồi lại phải ngậm ngùi chia tay. Hai đứa lắc xuồng, tát nước ra và chuẩn bị bơi về căn cứ thì bỗng nghe tiếng xẹt xẹt trên tàu dừa, rồi một tiếng "bịch" khô khốc rơi xuống sân. Ba Sơn hét, ra lệnh cho tôi nằm xuống rồi một mình bò về phía tiếng "bịch" rợn người đó. Vài phút sau, anh quay lại chỗ tôi cười cười nói: "Trái dừa điếc rụng mà mình tưởng tụi lính ném lựu đạn".

Học hỏi lúc chờ giặc tới

Một hôm, Ba Sơn thông báo chớp nhoáng cho toàn đơn vị chuẩn bị chống càn. Rồi mỗi người về chốt của mình, chuẩn bị mọi thứ rất khẩn trương. Tôi và Mười Ba được giao bảo vệ bồ lúa, kho lương thực của cả đơn vị. Một tay cầm khẩu cạc-bin, tay kia cầm xị rượu, Mười Ba quay lại nói với tôi: "Đi!". Ngồi tựa lưng vào bồ lúa, dựng khẩu súng một bên, Mười Ba ngửa cổ uống một ngụm rượu, rồi bảo tôi: "Ba Khánh uống đi". Lúc ấy, tôi bụng dạ đâu mà uống. Vừa lo lắng, vừa hồi hộp, vì chưa giáp địch bao giờ. Mười Ba vẫn tỉnh queo nói cho tôi về kinh nghiệm sống ở chiến trường: Nào là, cầm đèn pin đi đêm, nhớ phải cầm tay trái bởi khi kẻ địch bắn tỉa, nó luôn nghĩ mình cầm đèn tay phải nên ngắm cách nửa thân rồi bóp cò, vậy là viên đạn sẽ chệch khỏi thân mình. Nào là, khi lạc vào bãi mìn mà ta cài chống càn, phải thật bình tĩnh quay trở ra, và nhớ dẫm vào đúng dấu chân khi mình bước vào. Nếu chệch có thể vướng mìn mà chết. Những kinh nghiệm quý giá này đã giúp tôi thoát chết, trong một lần đi hái rau, gặp bãi mìn ở Châu Thành A.

Vượt vòng vây về "R"

Cuối năm 1974, chúng tôi được lệnh trở về R. Phóng viên tin Minh Hưng đã về trước, tôi và Hoàng Hựu móc nối với anh em quân lực Trà Vinh lên Miền Đông nhận quân để về cứ. Trên đường từ Rạch Giá đến bờ kênh Nước Đục, chúng tôi đụng giặc càn. Mười ba tiểu đoàn có xe tăng, xe bọc thép, dàn hàng ngang từ Long Châu Hà tràn xuống. Năm giờ chiều, trinh sát báo cáo: Tụi lính đang tiến về phía chúng tôi. Theo lệnh, chúng tôi lùi ra sát bờ kênh Nước Đục, nằm ém ở đó để bảo toàn lực lượng. Trinh sát lại báo cáo: "Giặc đang tiến về bờ kênh". Vậy là chúng tôi được lệnh bơi sang bên kia kênh. Qua kênh, lại nghe báo cáo bên này địch còn đông hơn, có cả xe tăng. Một anh lính E3 rút lựu đạn đòi "cưa đôi" với chúng. Anh quạu thì nói vậy thôi chứ cuối cùng, chúng tôi bò theo bờ kênh, núp dưới tán lá dừa nước và may mắn thoát khỏi vòng vây địch, vượt qua biên giới sang đất Campuchia rồi vòng về đất Việt Nam, bảo toàn lực lượng, về tới "R" an toàn.

Văn Khánh
Theo Nội san Thông tấn, số 12/2012

CÁC TIN ĐÃ ĐĂNG:

Nhớ mãi những chuyện tình...  (02/01/2013 16:16:35)

Những năm tháng không quên tại thông tấn xã Giải phóng (05/12/2012 12:54:13)

Nguý»…n Đức Nhân - Người con anh dÅ©ng Xứ Dừa  (01/11/2012 16:41:57)

Những ngày ác liệt nhất và đẹp nhất đời tôi  (01/11/2012 16:12:51)

Bữa tiệc bánh xèo khao quân (01/10/2012 11:24:53)

Nữ nhà báo thương binh Triệu Thị Thùy & " Bài ca tóc rụng" (01/10/2012 10:54:21)

Nhũng tấm lòng vàng với TTXVN (29/08/2012 14:08:58)

“Đối tượng phản ánh” chính là thầy dậy nghề  (01/08/2012 13:49:00)

Thăm quê hương liệt sĩ Trần Kim Xuyến (01/08/2012 10:40:26)

Nhớ liệt sĩ Nguyễn Đình Cước  (01/08/2012 10:35:54)