Thứ sáu, ngày 26/04/2024

Văn nghệ

Dải tần số lạ


(13/07/2007 15:56:49)

Cô nhấn chuột vào phím "Send" trên màn hình. Thông điệp được tải đi nhanh chóng. Chỉ trong chốc lát, bài của cô sẽ nằm trên bàn Tổng biên tập, chuẩn bị cho số báo ngày mai...

Thế mà trước chuyến đi này, cô đã cảm thấy không có chút gì vui vẻ.

Bởi cô chỉ là một cát-xca-đơ thế chân cho một đồng nghiệp cùng cơ quan. Cô chỉ thực sự biết mình phải lên đường trước 5 tiếng đồng hồ.

Tổng biên tập gọi cô lên phòng làm việc:

- Chị Thủy bị ốm. Công tác đột xuất. Văn phòng đã mua vé rồi. Hết vé may bay, 9 giờ tàu chạy.

Cô ghét cái kiểu giao việc cộc lốc như vậy. Chẳng cho cãi. Chẳng cho người ta chỗ để lùi, ờ, sao mà sếp có thể viết bài với loại câu phản cảm như thế chứ.

- Nhưng đề tài này tôi không quen...

- Chính vì thế cô dễ phát hiện ra những ý tưởng mới, có góc nhìn mới.

- Tôi chưa kịp sắp xếp công việc.

- Tôi báo với trưởng phòng cô rồi. Anh ấy đã thu xếp xong mọi việc.

Trước khi cô đi ra, ông còn nháy mắt vui vẻ:

- Chịu khó đi. Hết là hộ độc thân thì chẳng còn bay nhảy được đâu.

Cô hết muốn cười nổi. Lý do đi công tác hay ho thật. Chả nhẽ quay lại cãi nhau với sếp và phân trần một cách ngây ngô rằng tôi sắp đi xem mặt. Rằng tôi đeo với nghề này thế là cũng kha khá năm để có thể đếm mặt kể tên trong làng báo. Và cũng vì thế nên chuyện riêng tư có phần bê trễ, đến mức các cụ quyết định tìm chồng cho tôi bằng cách huy động toàn thể họ hàng vào cuộc lựa chọn, ứng cử viên số 1 đã được sắp xếp ra mắt vào cuối tuần...

*

*     *

Cô dỡ khóc dở cười khi về đến nhà.

Mẹ cô nhìn như thể con gái mới lên 5 và đang làm một điều gì đó rất sai trái.

- Nhưng thứ Bẩy...

- Con biết nhưng có việc đột xuất.

- Hay con định tránh mặt người ta.

Cô thấy mình rơi vào một cái vòng luẩn quẩn:

- Ai lại đi 500 cây số để tránh mặt một người, bố ơi.

Mẹ cô phẩy tay:

- Phải đấy. Rước mệt vào thân.

Điện thoại bàn bỗng reo vang. Bố cô thủng thẳng bước tới. Cô nhắm mắt mệ mỏi. Lạy trời, không phải là một nhiệm vụ mới.

- Tôi nghe. Di Hoa à. Được rồi. Tôi sẽ nói lại.

Mẹ cô vội vàng đứng dậy khi nghe tên dì Hoa. Người em gái út của mẹ đã nhận trách nhiệm giới thiệu ứng cử viên số 1 vào cuối tuần. Cô thấy mình có vẻ bất hiếu khi phì cười vì vẻ vội vàng của mẹ. Từng này tuổi, còn để cho một bà già gần 70 phải lo lắng chuyện chồng con.

- Dì Hoa báo hoãn cuộc gặp.

Cô tươi ngay nét mặt. Thật là thông tin tốt nhất trong ngày cô được nghe. Mẹ cô lắc đầu:

- Thế là thế nào?

- Là anh ta cũng bận gì đó...

Đăm chiêu một lát, bố cô phán:

- Tôi thấy cậu này không được. Buổi hẹn đầu tiên đã thay đổi rồi.

Mẹ cô thở dài chán nản:

- Trách gì ai, ông ơi. Con mình cũng đang lỡ hẹn kia kìa...

Hai ông bà nhìn nhau, lại nhìn cô đang thản nhiên xếp đồ vào chiếc va li.

Đợt hội diễn lần này tổ chức tại một tỉnh miền núi.

Lắc lư cả đêm trên tàu, cô không chợp mắt nổi lấy một phút. Xuống tàu trong cái vẻ mệt mỏi của kẻ thiếu ngủ, cô đưa mắt nhìn quanh. Đã lâu lắm cô mới trở lại mảnh đất này, nhưng nó có vẻ không thay đổi nhiều.

Leo lên một chiếc xe ôm chạy về nơi diễn ra hội diễn, cô thấy dăm nhân vật như mình đang loanh quanh ngơ ngác. Địa điểm tổ chức chỉ có một chiếc rạp trống hoác. Một đồng nghiệp quen ngoắc cô:

- Đem con bỏ chợ rồi em ạ. Mấy ông tổ chức chán quá. Thế cũng là hội diễn toàn quốc. Đến giờ này, vẫn chưa biết chúng ta sẽ ở đâu...

- Sao không thuê tạm khách sạn?

- Còn cái nào nữa đâu? Vì sự kiện này, khách du lịch đặt trước hàng tuần rồi. Có một số cái khác thì xa trung tâm quá...

Bao nhiêu thứ chất chưa trong lòng khiến cô mệt mỏi ngồi phịch xuống bậc thang lên xuống của sàn diễn. Nhưng được 5 phút, cô lại đứng bật dậy:

- Không thể để họ làm ăn thế này được. Chúng mình lên gặp Ban tổ chức.

- Trốn hết rồi. Chả tay nào chịu ló mặt ra cả.

Cô dứt khoát:

- Cứ đi với em.

Cả hội rồng rắn kéo nhau đi sau một cú điện thoại của cô tới người quen bên ủy ban.

Khách sạn của Ban tổ chức nằm chót vót trên một ngọn đồi, thuộc loại 3 hay 4 sao gì đó, Cả đám phớt lờ sự ngăn cản của cô lễ tân và nhanh chóng tiếp cận phòng 204, như đã được báo trước. Vị trưởng ban tổ chức mặt mày ngơ ngác ra mở cửa:

- Æ , ơ...

Trước những bộ mặt không chịu lùi bước, ông đành nhượng bộ.

- Thôi, các anh các chị cứ vào tạm trong này... Thực tình chúng tôi cũng không muốn làm thế này. Thật có lỗi với các anh các chị quá.

Vị trưởng ban tổ chức cười giả lả:

- Nhưng mong các vị thông cảm, kinh phí của chúng tôi có hạn.

Người đồng nghiệp lớn tuổi nhất trong hội lên tiếng:

- Đây là các anh mời chúng tôi hẳn hoi đấy.

- Vâng, vâng, chúng tôi biết. Nhưng chỗ ở có hơi hạn chế, Ban tổ chức với Hội đồng giám khảo...

Cô nóng nảy cắt ngang:

- Vậy là bây giờ Ban tổ chức không bố trí nơi ở cho chúng tôi.

- À, ừ... thì là tạm thời. Chúng tôi nhất định sẽ tìm được nơi ở phù hợp cho quí vị... à, vâng, đây gọi là có chút ít để mọi người cơm nước...

Ông trưởng ban tổ chức đưa ra mấy chiếc phong bì. Cô ngoảnh mặt bước ra:

- Đi thôi, các bạn.

Cả đoàn kéo nhau ra. Trước mặt, họ chưa biết ở đâu nhưng họ tin rằng mình đã làm đúng.

Cô một lần nữa lại gọi cho người quen của mình. Quay lại chỗ đồng nghiệp, cô thông báo:

- Tin tức tốt đây. Chúng ta có hai phòng bên ủy ban.

Người đồng nghiệp quen cô cũng lên tiếng:

- Anh cũng tìm được một phòng trọ hai người gần đây rồi... Vậy là đoàn ta tạm ổn... Bây giờ em đưa cô này và hai cậu thanh niên về bên đó. Anh sẽ đi cùng cậu kia. Chúng ta gặp sau nhé.

Cô gật đầu. Họ chia tay. Cô cùng ba người khác về ủy ban. Rất may là họ còn có chỗ ở. Chả nhẽ lại quay về Hà Nội chỉ để báo cáo là không có chỗ ở nên không viết được bài...

Người quen của cô đứng đón ngay tại cổng nhà khách ủy ban. Đó là chị phụ trách Văn phòng ủy ban. Mấy người đồng nghiệp cười:

- Chị chúa thật. Quen thế mới là quen chứ...

Cô cười cười.

Để cánh phóng viên trẻ về phòng trước, cô quay ra chỗ chị phụ trách văn phòng:

- Cảm ơn chị nhiều.

Chị xua tay:

- Thôi, chị em mình thì có gì phải ơn huệ. Giúp được nhau là quý rồi. Mới lại mấy khi chị được giúp cô... Mà nếu có cảm ơn thì cô phải cảm ơn đoàn khách bên ủy ban ấy. Nghe nói cánh nhà báo gặp khó khăn nên họ dồn phòng nhường bớt đấy.

- Thế ạ. Lúc nào em phải qua cám ơn họ mới được.

- Ừ, họ cùng từ Hà Nội lên đấy. Đâu bên Viện Địa chất thì phải...

Buổi khai mạc diễn ra suôn sẻ hơn cô tưởng.

Tuy Ban tổ chức làm ăn không ra sao nhưng chất lượng của thí sinh thì trên mức tuyệt vời.

- Và ít ra thì Hội đồng giám khảo cũng công tâm.

Cô bạn đồng nghiệp ghé tai cô thì thầm. Cô đồng ý với nhận xét đó. Lướt qua buổi khai mạc, ý tưởng của bài viết đã hình thành trong đầu cô...

Chợt cô thấy chị bên Văn phòng ủy ban kéo mình:

- Này, cô vẫn chưa cảm ơn các vị khách của tôi nhỉ...

Cô cười, quay lại đùa chị:

- Chị yên tâm. Em không để họ bị thiệt đâu.

- Thế nhà báo định đền gì đó?

Cô giật mình. Chị bạn không đi một mình mà đi cùng một nhóm khá đông, chắc là đoàn khách mà chị đã nói.

Cô nhà báo trẻ cùng phòng cô nhanh miệng:

- Người Đền người. Em xung phong. Các anh cần thư ký không? Làm máy tính văn phòng thành thạo. Có thể giao tiếp với các đối tác nước ngoài.... ở...

Một cậu phóng viên đế thêm vào:

- Ngoại hình trẻ, đẹp. Biết trả lời điện thoại phù hợp với yêu cầu khách hàng...

Nói xong cậu vội vàng chạy mất, mặc cho cô phóng viên trẻ tức tối đứng giẫm chân.

Người đàn ông được giới thiệu là trưởng đoàn cười:

- Chúng tôi cũng không yêu cầu cao đến thế đâu. Chỉ cần làm được việc thôi. À quên, yêu cầu đặc biệt của chúng tôi chỉ có sức khoẻ. Cần loại như Lý Đức, Phạm Văn Bách đấy.

Mọi người cười phá lên. Không ngờ một đối tượng khô khan như bên ngành địa chất mà cũng vui tính như thế.

Cuối cùng, hai bên đã hẹn nhau một buổi liên hoan sau lễ khai mạc.

Cô hỏi:

- Các anh lên đúng dịp hội diễn mà không ở lại thì thiệt quá.

Người trưởng đoàn thành thật:

- Muốn lắm nhưng không được. Máy đo của chúng tôi báo về những dải tần số lạ. Có thể là những chấn động, hoặc không.

Cô chớp mắt:

- Chúng tôi có thể theo các anh...

Cười.

- Được. Nếu các cô đủ sức. Báo chí tuyên truyền hộ, chúng tôi mong còn chẳng được nữa là...

- Bao giờ các anh đi?

- Mai. Chúng tôi phải xuống tận bản. Khá xa. Chắc phải tối mới đến được.

Cô nghĩ rất nhanh. Không thể bỏ qua cơ hội này. Cô có thể có được một bài viết sinh động. Còn đợt hội diễn... Nó diễn ra trong 3 ngày. Cô cần theo quá trình thi của các thí sinh. Vậy là hết đứt ngày mai. Còn ngày cuối trao giải và tổng kết. Chắc cũng chỉ mất buổi sáng...

- Anh cho tôi địa chỉ, tôi phải hoàn thành nốt bài viết.

Anh nhìn cô một lát để đo độ chân thật trong lời nói. Cô lắc đầu:

- Tần số này anh không giải được đâu. Còn có đến hay không thì phải lúc ấy mới biết.

Anh có vẻ lạnh lùng nhưng vẫn xé sổ tay lấy giấy, ghi địa chỉ cho cô.

*

*     *

- Bài tốt đấy.

Tổng biên tập khen. Cô lập tức mở lời:

- Em theo đoàn địa chất làm một bài về vụ những rung động trong lòng đất nhé.

- Hả? Không được. Cô về ngay. Việc của cô đang ùn lại kia kìa.

- Nhưng em đã gần đến nơi rồi.

- Sao? A lô. A lô...

Cô thú vị nghĩ đến bộ mặt sếp khi trong điện thoại âm vang giọng nói 'Số điện thoại này hiện nay không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau...'

*

*     *

Khi cô xuất hiện, xen lẫn trong sự ngạc nhiên của anh có cả sự vui mừng:

- Cô tìm đường dễ không?

Cô dừng lại lấy hơi để thở rồi trả lời:

- Cũng lâu...

Chừng đã đỡ mệt hơn, cô giả giọng mấy anh dân tộc:

- Quả đồi này cán bộ đi chừng hai con dao quăng là tới...

Tất cả bọn họ cười vui vẻ.

Rồi như nhớ ra công việc, cô vội vàng:

- Chắc tôi không có nhiều thời gian. Anh giới thiệu công việc của các anh cho tôi biết luôn nhé.

Đoàn của anh chia thành từng nhóm nhỏ, ở chỗ này, người thì đang đọc một dải giấy với những hình ngoằn nghèo mà họ gọi đó là tần số. Ở chỗ khác, có người lại đang vẽ thẳng lên bản đồ. Không khí làm việc tất bật. Cô như bị lây cái không khí đó, gắng ghi nhớ tất cả những gì diễn ra xung quanh.

Anh quả là một người hướng dẫn nhiệt tình. Đám từ ngữ chuyên môn vì thế không trở nên quá xa lạ...

Bữa cơm chia tay đúng kiểu cơm rừng. Giản dị và ấm cúng. Cô hẹn sẽ gửi báo và đến thăm họ nếu có dịp.

Cô lên xe. Vẫy tay chào. Tự dưng nghe lòng mình xao xuyến. Lại tự lẩm bẩm: Sao mình lại thế này?

*

*     *

Hóa ra cô không bị 'cạo' nhiều như đã chuẩn bị tư tưởng. Sếp đọc bài viết về đoàn địa chất của cô và hài lòng ghi: 'Chuyển ban Thư ký'. Việc tự tiện tiếp tục chuyến đi của cô vì thế mà cũng được xóa nhẹ phần nào.

Cuối cùng, ông ngẩng lên:

- Bây giờ cô...

Cô nhanh nhẩu:

- Trở về công việc của mình.

Ông cười cười:

- Láu vừa thôi. Sang lĩnh tiền thưởng đặc biệt cho chuyến công tác.

Ông nháy mắt:

- Bù lại việc không có chỗ nghỉ đấy nhé.

Rồi lại nghiêm giọng:

- Nhưng tôi không thể bỏ qua. Sao cô ngắt điện thoại... Đứng lại đã.

*

*     *

Cô nhìn tờ báo còn thơm mùi mực mới. Bài viết 'Theo dấu chân những người địa chất' nằm trang trọng ngay trang đầu. Cô lúng túng không biết nên gửi nó đi theo đường công văn của cơ quan hay là chuyển đến tận tay người nhận...

Tiếng mẹ cô cắt ngang luồng suy nghĩ:

- Con có khách này...

Cô bước ra cửa. Dì Hoa chưa vào nhà đã phân trần:

- Cậu ấy giục em đưa đến xin lỗi vì lỡ hẹn tuần trước...

Cô ngẩng lên nhìn người khách lạ:

- Æ ...

- Æ ...

Người trưởng đoàn địa chất đứng trước mặt cô. Trái đất quả là tròn. Cô ngớ ngẩn đưa ngay tờ báo cho anh. Anh thì vội vàng đọc ngay nó. Tâm trí họ theo cùng những dòng chữ, chả ai trong hai người còn nghe dì của cô kêu:

- Sao? Hai đứa quen nhau à?

Và bố cô, mẹ cô cũng ngạc nhiên không kém...

Sen Hạ
Theo Nội san Thông tấn, số 6/2007

CÁC TIN ĐÃ ĐĂNG:

Cây hoàng lan toả bóng (07/06/2007 11:19:50)

Tản mạn Chuyện nhà  (07/06/2007 11:18:21)

10 cách giải toả căng thẳng (15/05/2007 10:40:45)

Tản mạn: Phụ nữ và con ong (18/04/2007 15:51:59)

Truyện ngắn: Chuyến xe buýt cuối cùng rời thành phố  (18/04/2007 15:43:38)

Ảnh vui về lợn (12/03/2007 11:22:28)

Ẩm thực ngày Tết (08/03/2007 09:21:55)

Người tuổi Hợi thường tốt bụng (08/03/2007 09:20:56)

Tin … hát  (08/03/2007 09:16:31)

Giao thừa muộn (08/03/2007 09:12:29)