Sổ tay phóng viên
Bên kia sông Đuống
Quê hương ta lúa nếp thơm nồng...
Lần trước nghe Người Viết Báo nói đến lòng say mê và vốn hiểu biết, về nhà ngẫm nghĩ mới thấy quả thật mình còn "hổng" nhiều quá. Lâu nay thấy tin, bài mình viết vẫn phát đều trên bản tin, hàng tháng vẫn lĩnh đủ tiền định mức, thậm chí còn có tin được điểm chất lượng nữa nên nghĩ mình đã oai lắm; nhưng đọc kỹ lại mới thấy tin, bài của mình hời hợt thật.
Con đường từ sân bay vào trung tâm thành phố Cuala Lămpơ, thủ đô Malaixia đang trải dài dưới nắng, bỗng nhiên trời đổ mưa. Không có những đám mây đen, cũng chẳng có cơn giông báo hiệu mưa đến. Những giọt mưa ban đầu mới chỉ lác đác, sau mưa nặng dần, rồi xối xả. Song bầu trời cũng không vì thế mà tối đi. Mưa như trút nước, nhưng thật kỳ lạ, chỉ ít phút sau, mưa đột ngột ngừng hẳn. Đường phố trở nên sạch hơn. Cây lá hai bên đường như xanh hơn. Người lái xe của hãng thông tấn Bernama đón chúng tôi cho biết ở Malaixia đang là - mùa mưa. Mùa mưa bắt đầu từ tháng 11 và kéo dài đến tháng 2 năm sau, nên cứ chiều đến là mưa. Người dân ở đây đã quen với những cơn mưa bất chợt như vậy nên trong hành trang của họ bao giờ cũng có chiếc ô.
(Tiếp theo và hết)
Bây giờ, tôi vẫn tâm niệm câu thơ của nhà báo lão thành Lê Việt Thảo: "Kiếp sau nếu được làm người. Thì tôi lại tiếp làm đời phóng viên".
Trong mấy lần trước, Người Viết Báo đã trao đổi về việc "viết cái gì", tôi thấy cũng đã vỡ vạc ra khối điều rồi đấy. Ít nhất thì tôi cũng hiểu báo chí phải phản ánh cái mới và cái mới đó phải mang ý nghĩa xã hội. Ý nghĩa xã hội đến đâu thì mức độ đề cập đến đó. Tôi cũng hiểu được "cái mới" không phải chỉ là sự kiện mới mà còn là khía cạnh mới, góc nhìn mới, ý nghĩa mới của một sự việc cũ... Tuy nhiên, vấn đề cốt tử lại ở chỗ: Làm thế nào để phát hiện ra những "cái mới" đó?
Người xưa có câu: "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn". Làm phóng viên, chuyện đi công tác, tiếp xúc, thâm nhập thực tế là việc thường ngày. Riêng với tôi, ngoài chuyện bài vở, cái được lớn nhất ở mỗi chuyến đi là được gặp những con người khiến tôi khâm phục và hiểu thêm ý nghĩa của cuộc sống. Công việc họ làm thật lặng lẽ, âm thầm như những con ong cần mẫn rót mật cho đời, góp phần tô điểm thêm cho cuộc sống.
Năm 1970, sau khi tốt nghiệp lớp phóng viên Thông tấn xã Vịêt Nam khóa 8, tôi được phân công về công tác tại tiểu ban Chính trị - Ngoại giao do nhà báo Lê Việt Thảo làm Trưởng tiểu ban. Hai Phó trưởng tiểu ban là nhà nhiếp ảnh nổi tiếng Lâm Hồng Long và nhà báo nữ Hoàng Ngọc Yến. Trong tiểu ban còn có nhiều thế hệ phóng viên tin và ảnh, từ những nhà báo đàn anh: Đinh Chương, Ngọc Khanh, Gia Lễ, Hồng Thịnh, Đào Trọng Khánh đến các bạn cùng trang lứa: Chu Chí Thành, Phạm Hoạt, Xuân Lâm, Hồng Lựu... Chừng ấy con người làm việc trong một căn phòng nhỏ, lúc nào cũng tấp nập, hối hả cùng không khí sôi động của các sự kiện chính trị - ngoại giao không ngừng diễn ra trên đất nước trong những năm đầu của thập kỷ 70 thế kỷ trước.











